Sau khi rời khỏi chiếc taxi, Vương Thiện ném cho bác tài xế một sấp tiền rồi chạy thẳng vào bệnh viện. Cô ngay lập tức nhận ra dáng người cao ráo của Cảnh Thác ở phía sân trước. Nhìn thấy anh là cô lại phát điên.
Vương Thiện chạy ngay tới chỗ Cảnh Thác, túm chặt lấy tay áo anh và hỏi bằng chất giọng đè nét tức giận:
"Họ đâu?"
Cảnh Thác giật mình nhìn qua phần áo bị bàn tay đang nổi lên đầy vết đỏ hồng do dùng sức nắm chặt mà khẽ nuốt ức một tiếng. Anh tự dặn lòng là phải thật bình tĩnh, Vương Thiện sẽ không đập chết anh đâu. Nhưng giọng nói thoát ra vẫn thập phần run sợ:
"Cô... bỏ tôi ra rồi... rồi tôi dẫn cô đi."
Vương Thiện hừ lạnh một tiếng rồi đẩy Cảnh Thác một cái thật mạnh khiến anh lảo đảo. Cô nghiêm mặt ra lệnh:
"Nhanh lên."
Cảnh Thác không dám hó hé mà ngay lập tức bước những bước dài dẫn đường. Trong cả quá trình di chuyển, anh vẫn luôn chú ý tới nét mặt của Vương Thiện. Anh biết, cô hiện giờ không chỉ có lo lắng mà còn vô cùng tức giận. Giờ đây anh chỉ mong sao cô đừng vì quá giận dữ mà lôi anh ra giận cá chém thớt là may mắn lắm rồi.
Tới trước cửa phòng phẫu thuật Vương Thiện thấy mỗi Hoàng Phỉ thì bực tức hỏi:
"Cảnh Thiên đâu?"
Hoảng Phỉ đang cúi gằm nghe hỏi thì ngay lập tức ngẩng đầu. Gướng mặt nghiêm nghị không hề che giấu sự lo lắng mà hướng mắt về phía cửa phòng phẫu thuật:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-that-su-chi-la-ban-giuong/2626474/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.