Gần nửa đêm, chiếc BMW lao vun vút trên đường cao tốc. Những ánh đèn đường rọi sáng giữa những căn nhà tối đen. Thỉnh thoảng sẽ có một vài chiếc xe tải, xe khách còi lên thật lớn. Vài chiếc môtô phân khối lớn đi qua và nẹt bô inh ỏi.
Nhưng tất cả sự ồn ào nhỏ nhoi ấy đều không thể phá vỡ sự tĩnh lặng như nước trong chiếc BMW đen bóng đầy sang trọng mà cũng đầy nguy hiểm kia.
Chiếc xe quen thuộc của Tả Mạc đã được cài đặt chức năng lái tự động từ khá lâu nên hiện tại hắn đang nhẹ nhàng ôm Vương Mộng Thương.
Gần bảy năm nay con bé đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi rồi. Không có cha bên cạnh yêu thương, không thể nhìn được những sắc màu tươi đẹp của cuộc sống này, không thể nhìn thấy gương mặt của cha mẹ mình,... Rất rất nhiều cái không thể của con bé khiến hắn đau lòng không thôi.
Sân bay Nội Bài vào đêm khuya vắng người qua lại. Những chiếc đèn vàng rọi sáng phần đường nhựa láng bóng. Khi chiếc BMW dừng lại cũng là lúc từ bên ngoài Cảnh Thiên dẫn một đoàn người xuất hiện.
Cảnh Thác mở cửa xe với một gương mặt nghiêm túc lạ thường. Anh vẫn là không thể nuốt trôi được cái quyết định này của Tả Mạc.
Tả Mạc quấn gọn Vương Mộng Thương trong một chiếc chăn mỏng và ôm chặt trong lòng. Hắn bước ra mang theo một áp lực nặng nề đè lên tất cả những người có mặt ở quay đây.
Cảnh Thiên chau mày:
"Anh nghĩ kĩ rồi?"
Tả Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-that-su-chi-la-ban-giuong/2626475/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.