“Cậu buông tôi ra được rồi đấy!”
Trần Huấn Du kéo Tạ Ninh đi ra xa một khoảng rất lớn từ khu vực bán đồ ăn vặt sang khu vực bán thú nhồi bông, Trần Huấn Du trầm mặc không nói gì dùng lực tay mạnh bạo giữ lấy cổ tay Tạ Ninh. Tạ Ninh lúc đầu hơi bàng hoàng nhưng lúc sau cũng đã lấy lại được bình tĩnh. Dù sao khi so sánh với Trần Huấn Du thì Thẩm Đoá Vi phiền phức hơn nhiều.
“Trần Huấn Du, cậu định kéo tôi đi đâu?” Thấy Trần Huấn Du không chịu buông cánh tay mình ra, Tạ Ninh cố gắng ghì hai chân xuống nền gạch màu trắng sữa của cửa hàng tiện lợi, tay phải cố đẩy tay của Trần Huấn Du ra nhưng không thành.
Trần Huấn Du đột ngột hơi sững lại, quay mặt lại, lúc này Tạ Ninh mới nhìn rõ được ánh mắt hệt như chim ưng của Trần Huấn Du, môi hắn có chút cong lên, chân mài nhíu lại như sắp chạm vào nhau. Cả gương mặt hơi chút tức giận đáng sợ. Tạ Ninh nói tiếp
“Sao đây? Muốn ăn đòn à?”
Trần Huấn Du buông lơi tay Tạ Ninh xuống, Tạ Ninh cảm thấy nơi bị nắm lành lạnh vì không còn hơi ấm bàn tay của Trần Huấn Du. Trần Huấn Du mặc chiếc áo thun mỏng màu nâu, khá ít hoa văn, chỉ có một dòng chữ phía trước, chiếc áo ngắn tay lộ ra đôi cánh tay có phần to hơn bình thường.
“Cậu thương cảm cô ta?” Trần Huấn Du tiến lại gần Tạ Ninh, áp sát gương mặt cúi xuống nhìn Tạ Ninh đang chỉnh lại tay áo “Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-khong-the-yeu-/3572654/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.