Tạ Ninh sắp bị cuồng quay của các môn học siết nín thở, chưa bao giờ hắn nghĩ việc học sẽ khó nhằn như vậy, đánh nhau còn vui hơn học hành cả trăm lần. Hắn cự tuyệt mọi sự giúp đỡ từ Trần Huấn Du một cách cọc cằn không một chút thương cảm cho người bạn cùng bàn mới này.
Những lần Trần Huấn Du đưa đáp án bài tập hay ngỏ ý muốn giúp đỡ, Tạ Ninh đều lờ đi hoặc bài xích bằng cách đuổi người kia ra xa. Chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa là kì thi giữa kì sẽ diễn ra, kì thi lần này quyết định Tạ Ninh có nhận được học bổng học tập hay không, mà giờ trường lại tổ chức đi cắm trại hai ngày một đêm.
Giờ ra về hôm thứ năm trước buổi cắm trại, cả đám Quang Vinh Tự, La Mẫn Trúc, Đinh Hùng và Lăng Thuyên rủ rê Tạ Ninh đi siêu thị tiện ích gần trường để tậu mấy món cho bữa đi cắm trại.
Tạ Ninh cũng không định đi cùng, nhưng thấy La Mẫn Trúc và Quang Vinh Tự cứ nài nỉ nên hắn cũng đồng ý.
“Sao cậu ta lại ở đây?” Tạ Ninh xỏ hai tay vào túi áo hoodie, gương mặt hơi xám xịt nhìn về phía Trần Huấn Du đang đứng ở trước cửa hàng tiện lợi cùng đám Đinh Hùng.
Quang Vinh Tự quàng tay lên vai của Tạ Ninh nói “Chị La Mẫn Trúc bảo tao hỏi thử xem Học sinh mới có cần mua gì không nên tao rủ, ai ngờ cậu ấy đồng ý đi thật”
“Vậy tao không đi nữa, tụi mày mua gì thì mua đi, tao về trước!” Tạ Ninh nói rồi định quay lưng đi thì bị Quang Vinh Tự quàng vai lần nữa kéo lại
“Ể, đâu có được, anh em mình phải cùng nhau chọn chứ, đâu thế nào để mày một mình về nhà vậy được”
“Phiền phức!” Tạ Ninh kéo tay Quang Vinh Tự ra, nhưng tay Quang Vinh Tự cứ nắm chặt lấy vai của Tạ Ninh
“Tao biết mày khó chịu khi gặp Học sinh mới, nhưng mày nghĩ thử coi người ta từ xa chuyển trường đến đây, không có bạn bè người quen gì hết, tao thấy người ta cũng cố gắng hòa đồng với tụi mình lắm rồi, với lại chuyến đi cắm trại lần này cũng nhờ Học sinh mới mà mình mới đủ bốn người lập nhóm, mày cố gắng bình thường với người ta đi”
Tạ Ninh kéo cổ áo hoodie lên cao, lấy cái khẩu trang màu đen trong túi ra đeo lên mặt, thở hắc một cái, không nói gì mà tiến lại gần nơi cửa chỗ tụi Mẫn Trúc đang đứng chờ. Quang Vinh Tự thấy mình đã khuyên thành công nên hí hửng chạy theo.
“Chị Trúc, chị định mua gì đây?” Đinh Hùng mở cửa cho mọi người bước vào
“Còn phải hỏi” Quang Vinh Tự cướp lời trước “Tụi con gái thường thích ăn quà vặt, bánh trái tất nhiên La Mẫn Trúc của chúng ta cũng không ngoại lệ”
La Mẫn Trúc nảy giờ mắt cứ ngó nghiêng Trần Huấn Du phía trước, nghe tụi Đinh Hùng hỏi cô mới hoàn hồn “Chuyện chị em phụ nữ, tụi mày quan tâm làm gì?” rồi cô đi lại gần Trần Huấn Du hỏi “Bạn học Trần, cậu định mua gì vậy?”
Cửa hàng tiện lợi này lớn nhất trong cả khu, có ba tầng, ở dưới cùng là nơi bán thức ăn, tầng một và tầng hai bán đồ thiết yếu phẩm, tầng trên cùng là khu vui chơi, xem phim. Mọi người đang chuẩn bị lên thang cuốn để lên tầng một.
Trần Huấn Du im lặng ba giây suy nghĩ rồi trả lời “Thuốc xịt muỗi”
Đinh Hùng gật đầu “Đúng là người học giỏi biết suy tính, hay là lát nữa tụi mình cũng mua mỗi đứa một chai đi”
Cả đám tán đồng, riêng Tạ Ninh cứ lủi thủi đằng trước không thấy nói năng gì, lúc này Tạ Ninh bước chân lên thang cuốn, bỗng không giữ được thăng bằng ngã người ra phía sau sắp bật ngửa đến nơi
“Cẩn thận!” Trần Huấn Du nhanh chân bước lên lấy hai tay đỡ lưng Tạ Ninh đẩy về phía trước. Tạ Ninh cũng hơi giật mình, hơi kéo cổ áo hoodie rộng ra cho dễ thở, không buồn nhìn xuống đáp “Cám ơn”
“Không có gì” Trần Huấn Du cứ hướng mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Tạ Ninh.
Sáu người đi lên tầng một thì La Mẫn Trúc một mình vẫy tay “Tao đi mua ít đồ, lát quay lại”
“Uầy, sao bỏ tụi tao vậy!” Quang Vinh Tự nói với theo bị Đinh Hùng kéo đi “Chuyện đàn bà con gái, mày thì đi với tao với Lăng Thuyên”
Tạ Ninh cứ một mình đi lòng vòng loay hoay trước khu bán bim bim. Suy nghĩ không biết mua vị gì và mua bao nhiêu thì cảm giác phía sau lưng có người
“Sao cậu cứ đi theo tôi vậy?” Tạ Ninh nghiên người bực dọc nói
Trần Huấn Du đang ngước mắt nhìn Tạ Ninh thì bị bất ngờ khi Tạ Ninh quay lưng, mặt hơi lúng túng nhưng cũng không khác gì nét mặt lạnh hàng ngày là mấy “Tôi cũng mua bim bim” Trần Huấn Du liếc mắt tìm đại một lí do.
Tạ Ninh hơi gầm mặt, tháo chiếc khẩu trang để lộ rõ khuôn mặt trắng bệch, hơi gầy có thể thấy rõ một đường gân trên trán. Tạ Ninh quay ngoắc đi tiếp lên phía trước không thèm để ý đến người phía sau.
Bỗng từ kệ hàng kế bên cạnh một cô gái đột nhiên nhảy ra giọng ngọt ngào tình cảm “Anh Tạ Ninh”
Thì ra là Thẩm Đoá Vi lớp 10A8, là người tỏ tình Tạ Ninh ở sân trường lần trước, cũng là người nhét hộp quà vào ngăn bàn Tạ Ninh. Lúc nãy cô đi mua đồ cùng chị gái, vô tình nhìn thấy nhóm Tạ Ninh cũng ở đây nên cố ý theo sau.
Tạ Ninh hơi giật mình lùi lại phía sau một bước, Trần Huấn Du nheo mắt lộ rõ vẻ hơi khó chịu trên chân mài rậm.
“Anh đến đây mua snack à?” Thẩm Đoá Vi tiến lại gần chỗ Tạ Ninh “Gặp anh ở đây em vui lắm, em nói rồi chúng mình quả thật có duyên mà”
Cô gái nhỏ che miệng cười, hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, tay phồng có nơ nhỏ ngay cổ áo, chiếc váy vừa chấm đầu gối màu hạt dẻ, chân mang giày trắng sạch tinh, nhìn như một cô công chúa nhỏ.
Tạ Ninh hơi đỏ mặt, lại bị nấc cục nữa, nhưng lần này nhẹ hơn lúc được tỏ tình. Tạ Ninh hơi khép người sau khi nghe cô gái nói hai chữ “có duyên”
Tạ Ninh lạnh lùng không nói gì cố ý lướt qua người Thẩm Đoá Vi mà đi qua kệ hàng bên phải, Thẩm Đoá Vi cũng không chịu thua, cô lẻo đẽo theo sau Tạ Ninh nói hết chuyện này đến chuyện khác, làm Tạ Ninh ong ong cả đầu. Cũng đâu phải lần đầu tiên có người thích, nhưng lần này nó phiền hà kinh khủng. Tạ Ninh không nghe tiếp được nữa, đi được một quãng bỗng cậu dừng lại
“Còn lải nhải nữa? Cô có tin là tôi đánh cô không, mau cút đi làm việc của cô đi”
Vốn từ của Tạ Ninh vốn đã hạn chế, giờ lại thêm đang lúng túng nên chỉ nói được một câu hết sức lưu manh như vậy. Thẩm Đoá Vi im bặt, tay đang ôm gói bim bim to tướng nghe thấy lời Tạ Ninh thì gương mặt xụ xuống trông rất đáng thương.
Giọng cô hạ xuống đượm chút xót xa “Anh Tạ Ninh, anh vô tình vậy sao, em biết là em còn rất nhiều thiếu sót, nhưng cũng chỉ vì em thích anh quá nên…”
Tạ Ninh bắt đầu có cảm giác mềm lòng, hắn im lặng hơi hạ ánh mắt xuống nhìn thấy gương mặt buồn thiu của cô gái nhỏ.
Không thể chứng kiến thêm nữa, Trần Huấn Du bước nhanh tiến lại gần dứt khoác nắm tay Tạ Ninh kéo đi. Tạ Ninh bất ngờ nhưng lúc này cậu không chống cự như mọi khi, Thẩm Đoá Vi ngước mắt lên “Anh đi đâu…?”
Lời chưa nói hết, cô đã bị Trần Huấn Du dừng lại lườm cho một phát khiến chân tay cô lạnh buốt, Trần Huấn Du hơi nhếch chân mài, môi hơi giật nhẹ nói ra sau lưng “Cũng trễ rồi, tôi đưa cậu về”
Tạ Ninh im lặng, giờ có lẽ đi theo Trần Huấn Du là sự lựa chọn tốt nhất. Khổ nhục kế không thành, Thẩm Đoá Vi tức tối nói theo “Lần sau chắc chắn lần sau chúng ta sẽ gặp nữa”
Trần Huấn Du siết mạnh một chút vào cổ tay Tạ Ninh, tuy qua một lớp áo nhưng Tạ Ninh cảm nhận rõ lực tay của Trần Huấn Du, hai người đi nhanh khuất sau ngã rẽ chỗ sạp bánh kẹo.
“Cậu ta là ai?” Thẩm Tú Vi* nảy giờ đứng xa đã nhìn thấy tất cả, cô tiến lại gần hỏi
(*Thẩm Tú Vi là chị gái của Thẩm Đoá Vi, đang học lớp 12A2 cùng trường Bắc Thụy)
Thẩm Đoá Vi thảy bịch bim bim lại quầy, chán chường nói “Hình như là học sinh mới chuyển trường, lần trước vào lớp 11A5, em thấy cậu ta là bạn cùng bàn của Tạ Ninh”
Thẩm Tú Vi khoanh tay, vẻ mặt có chút bí hiểm “Cậu ta cũng đẹp trai đấy, chiều cao đó chắc trên một mét tám. Gương mặt cũng lạnh lùng, rất giống nam chính trong truyện của chị”
Thẩm Đoá Vi hơi nghiên mặt nhìn chị gái, cô cười mỉm vẻ thích thú “Chị thích cậu ta rồi à?”
Thẩm Tú Vi vỗ vai em gái “Được rồi, về thôi, còn nhiều thời gian mà”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]