Giọng nói Dương Tự Nhạc không tính là cao, chẳng qua mấy người ở đây đều nghe được rõ ràng, Úc Đình Chi phải mất một giây mới nhận ra hai chữ “chị dâu” này là gọi mình, ánh mắt bình tĩnh của anh xẹt qua Dương Tự Nhạc đang hơi xấu hổ, sau đó rơi xuống trên người Mạnh Trì đang bất đắc dĩ trợn tròn mắt.
Úc Đình Chi cũng không truy vấn xưng hô này, trực tiếp ngồi cạnh giường Mạnh Trì, hỏi thăm tình trạng của cậu. Lúc Mạnh Trì một lần nữa nói mình không có việc gì, Úc Đình Chi cũng kiểm tra trước sau mắt cá chân của cậu một lượt, lại sờ sờ phần gáy sưng lên một khối bằng đầu ngón tay, mới xem như thật sự tin cậu “không có việc gì”.
“Ha.” Xà Sơn làm như không nhìn thấy, không chút lưu tình bóc mẽ, “Cậu đây là coi cậu ấy như bảo bối đấy à? Cứ làm quá lên, thế có cần thổi phù phù cho cậu ấy luôn không, thổi cái là hết đau?”
Mạnh Trì bị cái từ “bảo bối” này chọc cười, cười khẽ một cái bật lại: “Anh cũng rất có kinh nghiệm đấy, đã dỗ dành qua không ít bảo bối lớn bảo bối nhỏ rồi chứ gì.”
Thoáng nhìn thấy Dương Du Nhiên đến, Xà Sơn lập tức đứng đắn, biện minh: “Này thì không có, tôi độc thân quang vinh, nhưng dù chưa ăn thịt heo cũng từng xem heo chạy rồi nhá.”
Vẻ mặt Mạnh Trì không tin, hừ cười một tiếng không đùa giỡn với hắn nữa.
Nhìn thấy Úc Đình Chi ở đây, Dương Du Nhiên khẽ cười: “Đến nhanh lắm, vừa hay, thằng nhóc này giao cho cậu, người đại diện của tôi tìm tôi có chút việc.”
Úc Đình Chi đáp: “Được, chị cứ bận việc đi.”
Nghe được ba chữ “người đại diện”, ánh mắt Xà Sơn nhất thời sáng ngời, trên mặt lộ ra nụ cười mười phần chính nhân quân tử nói một câu “Tôi cũng muốn đi”, sau đó hỏi Dương Du Nhiên, “Cô đi đâu thế? Tôi đi cùng cô một đoạn.”
Dương Du Nhiên khách sáo nói một câu “Không cần đâu” rồi đưa mấy tờ hoá đơn viện phí trong tay cho Úc Đình Chi, xoay người đi ra ngoài. Xà Sơn lập tức đi theo, kiên trì làm ra động tác mời.
Nhìn hai người họ đi xa, Mạnh Trì lắc đầu chậc một tiếng.
Úc Đình Chi nhìn cậu một cái: “Làm sao thế em?”
“Không có gì cả.” Mạnh Trì thuận miệng nói, “Chỉ là em thắc mắc, sao Xà Sơn lại thích chị Nhiên.”
Úc Đình Chi cười nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn Xà Sơn còn đang làm quen, nói: “Xà Sơn là một người thích kiểu loli, hắn thích những cô gái có ngoại hình xinh xắn đáng yêu.”
Mạnh Trì hơi kinh ngạc nhướng mày, im lặng một lát mới cười: “Nhưng ngoại trừ khuôn mặt ra, chị Nhiên chẳng có chút dính dáng nào đến hai chữ đáng yêu cả.”
Tuy bác sĩ nói chân Mạnh Trì không có vấn đề gì, nhưng Dương Du Nhiên vẫn bảo cho Mạnh Trì chụp CT. Úc Đình Chi đẩy xe lăn dẫn Mạnh Trì đi kiểm tra xong, xác định đúng là cậu không có việc gì, chỉ bị bong gân nhẹ, nghỉ ngơi hai ngày là ổn.
Lúc Dương Du Nhiên và Xà Sơn đi, Dương Tự Nhạc thì ở lại. Hắn vốn dĩ nghĩ mình ở lại sẽ giúp đỡ được gì đó, sau đấy thì phát hiện mình ở lại hoàn toàn là dư thừa, tác dụng duy nhất có lẽ chính là lúc ra khỏi bệnh viện, nhắc nhở điều hoà trong nhà Mạnh Trì bị hỏng vẫn chưa kịp sửa, để Úc Đình Chi thuận lý thành chương đưa Mạnh Trì về nhà anh.
*thuận lý thành chương: tự nhiên như nước chảy mây trôi
Dù sao vết thương ở chân có hơi bất tiện, tuy Mạnh Trì cảm thấy không có chuyện gì, không cần phải có người chăm sóc, nhưng Úc Đình Chi lại không thấy thế.
Mai Dương Tự Nhạc phải đi học, Mạnh Trì lại không muốn để sư phụ biết mình bị bong gân, chỉ có thể đồng ý để Úc Đình Chi đưa mình về đó.
Trước đấy, Úc Đình Chi còn lái xe đưa Dương Tự Nhạc về quán trà Du Nhiên.
Dương Tự Nhạc mở cửa xe, trước khi đi còn không quên nói với Úc Đình Chi: “Thầy Úc, vậy anh trai tôi giao cho thầy nhé.”
“Ừm.” Úc Đình Chi gật đầu, lại nói: “Sao không gọi chị dâu nữa?”
Mạnh Trì: “…”
Dương Tự Nhạc sửng sốt một chút, chợt nhận ra Úc Đình Chi đang trêu mình, hắn cũng cười một cái, vừa phất tay vừa nói: “Chị dâu, tạm biệt.”
Mạnh Trì không nói gì, nhìn thoáng qua Dương Tự Nhạc, lại liếc mắt một cái nhìn khoé mắt đuôi mày đều là ý cười của Úc Đình Chi, lúc xe bắt đầu chạy thì lẩm bẩm một câu: “Anh có tật xấu gì thế chứ!”
Úc Đình Chi không mấy để tâm cười một tiếng, sau đó nói; “Thỉnh thoảng nghe một lần, cũng rất thú vị.”
Mạnh Trì bất đắc dĩ bật cười, lại nghe Úc Đình Chi quay đầu nói với cậu: “Anh cũng không ngại làm bà xã của em một lần đâu.”
Bởi vì phải tham gia tiệc sinh nhật, hôm nay Úc Đình Chi ăn mặc cực kỳ trang trọng, cũng rất là tinh xảo. Trên gương mặt vốn quý khí cao ngạo bởi vì để lộ vài phần ý cười mà trở nên không nghiêm túc, quần áo chỉnh tề như đoá hoa cao lãnh, nhưng khi nói chuyện, giọng điệu lại trêu người vô cùng.
Điều này khiến Mạnh Trì nghĩ đến đêm đó sau khi cậu gọi một tiếng “Chồng”, Úc Đình Chi hưng phấn không kiềm được.
Ký ức kích thích cảm giác, Mạnh Trì cũng bắt đầu ngứa ngáy, con ngươi khẽ đảo, nâng cằm nói: “Vậy có phải anh nên gọi em là ông xã không?”
Úc Đình Chi cười, đôi môi mỏng khẽ mở ra, không chút chần chờ nào, dùng giọng điệu khiêu khích dưới dáng vẻ cấm dục gọi: “Ông xã.”
Xe chạy vững vàng, trái tim Mạnh Trì lại đột nhiên nhảy dựng lên, giống như cảm giác bị mất trọng lượng ngắn ngủi giữa không trung, khiến chút trống rỗng trong lòng cậu được lấp đầy, con tim rung động mãi chẳng ngừng.
Nhìn chăm chú vào khuôn mặt bình tĩnh của Úc Đình Chi, đột nhiên Mạnh Trì có xu hướng “ngẩng đầu”, cậu liếm môi dưới cong cong cười khẽ.
“Thầy Úc, anh quá phạm quy rồi.”
Úc Đình Chi nhướng mày, đạp phanh giảm tốc độ xe, đồng thời cổ họng cũng phát ra một tiếng thâm trầm “Hửm?”
Mạnh Trì nhìn anh, bỗng hỏi: “Anh có biết bây giờ em muốn làm gì không?”
Đèn xanh đằng trước chuyển sang màu đỏ, xe từ từ giảm tốc độ đến khi ngừng hẳn, Úc Đình Chi quay sang nhìn cậu hỏi: “Muốn làm với anh sao?”
Trái tim vừa mới được lấp đầy của Mạnh Trì lại bắt đầu trở nên trống rỗng, khát vọng muốn được lấp đầy càng nhiều hơn, cậu nhìn khuôn mặt mỉm cười của Úc Đình Chi, híp mắt lại, bỗng nhiên tháo dây an toàn nhoài người qua, cũng đưa tay kéo cổ áo trước ngực Úc Đình Chi thu hẹp khoảng cách giữa hai người, cúi đầu cắn lên môi anh một cái, dùng giọng điệu vừa khàn khàn vừa dinh dính nói:
“Bà xã ngoan, chăm chú lái xe đi, đừng nghĩ bậy bạ nữa.”
–
Lần này quay lại căn hộ Triều Mộ Lý 2, nghênh đón hai người không còn là thùng carton trống đầy phòng khách nữa, mà là một con mèo nhỏ đen như quả cầu than, đang ngồi ngay ngắn trên thảm ở huyền quan ngẩng đầu nhìn họ.
Con ngươi đen nhánh của chú mèo xoay qua xoay lại giữa hai người, sau đó chậm rãi đi đến bên đùi Mạnh Trì, thân mật cọ cọ.
Mạnh Trì có hơi kinh ngạc, cậu không thích mèo, theo bản năng muốn lùi lại. Nhưng vì hành động bất tiện mà cứ thế đứng tại chỗ, thành ra được đà cho con mèo sảng khoái cọ xát.
Con mèo rất nhỏ, chỉ đến tầm mắt cá chân Mạnh Trì, toàn thân đen kịt, chỉ có đầu tai và chóp đuôi có một nhúm lông trắng, chóp mũi hồng phấn, hai má mượt mà, so với trong ảnh thì đáng yêu lắm lắm.
Mèo con vừa cọ cọ chân Mạnh Trì, vừa ngẩng đầu kêu meo meo với cậu, cho dù Mạnh Trì không thích mèo cũng có cảm giác moe chết được, tim mềm nhũn hết cả ra.
“Nó rất thích em.” Úc Đình Chi mỉm cười nói, lấy dép lê ra đặt bên chân Mạnh Trì.
“Vậy sao?” Mạnh Trì hơi khom lưng muốn sờ nó một cái, nhưng tay còn chưa chạm đến cái đầu nhỏ của mèo con thì nó đã nhanh như chớp chạy vào trong phòng.
Bàn tay cứng đờ của Mạnh Trì lơ lửng giữa không trung, bật cười nói: “Hình như nó chỉ thích em chút chút thôi.”
Úc Đình Chi cười một tiếng, đổi giày, rồi ôm Mạnh Trì vào ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống, sau lại đi vào bếp rót cho cậu cốc nước.
Sô pha vẫn là sô pha lần tước, chẳng qua đã khôi phục vẻ gọn gàng, trên vải không còn để lại dấu vết gì, chỉ dính chút lông mèo màu đen.
Ngồi không được bao lâu, mèo con không biết từ đâu đã chạy ra, nhảy đến ngồi bên cạnh Mạnh Trì, nghiêng đầu cọ cọ cánh tay cậu, đầu lỗ tai màu trắng theo động tác cọ xát lung tung mà run run lên, cưng ơi là cưng.
Lần này Mạnh Trì cẩn thận xoa xoa đầu nó, mèo con cũng không tránh né, thậm chí còn ngửa bụng ra cho cậu xoa.
Mạnh Trì có chút vui vẻ, động tác càng thêm nhẹ nhàng, sợ mình không cẩn thận lại doạ nó chạy mất.
Úc Đình Chi bưng nước ra, mèo con lập tức từ nằm ngửa biến thành cảnh giác nằm sấp, chẳng qua nó vẫn không chạy, như là lưu luyến chút dịu dàng kia của Mạnh Trì.
“Nó có tên không anh?” Mạnh Trì hỏi.
“Có.” Úc Đình Chi gật đầu.
“Tên là gì thế?”
“Mèo con.”
Động tác xoa mèo của Mạnh Trì dừng lại, nghiêng mắt nhìn Úc Đình Chi: “Mèo con?”
Úc Đình Chi gật đầu, Mạnh Trì cười lớn thành tiếng: “Sao anh không gọi nó là động vật luôn đi?”
“Không dễ nghe.”
Mạnh Trì: “…”
Thế gọi mèo con dễ nghe hơn à?
Hình như cũng được, rất đáng yêu.
Mạnh Trì nhìn thoáng qua con mèo mun đang làm nũng dưới tay mình, lại nhìn thoáng qua thầy Úc nghiêm trang chững chạc, không hiểu sao cảm thấy thầy Úc cũng rất đáng yêu.
Lúc điện thoại Úc Đình Chi vang lên, tiếng ngáy khò khò của bé mèo chợt dừng lại, sợ hãi nhảy đến bên kia sô pha.
Úc Đình Chi lấy điện thoại ra nhìn, sau đó ấn nghe máy.
Là điện thoại mẹ anh, đối với chuyện Úc Đình Chi sau khi nhận điện thoại liền rời khỏi tiệc sinh nhật, Úc Xu cảm thấy rất tò mò.
Úc Đình Chi chỉ nói là có bạn bị thương, không thể để người đó ở một mình, cho nên anh sẽ không quay lại. Úc Xu không bắt ép anh quay lại, cũng không hỏi người bạn này là ai, nói một câu “Biết rồi” thì cúp máy.
Lúc Úc Đình Chi nghe điện, Mạnh Trì vẫy tay với mèo con, muốn vãn hồi tình yêu ngắn ngủi của nó, nhưng mèo con chỉ nhìn chăm chú bàn tay đang vẫy không ngừng của câu, chậm rãi vươn móng ra.
Trong nháy mắt nó vươn móng ra, Úc Đình Chi nghe máy xong nhanh chóng nắm lấy tay Mạnh Trì kéo về. Mèo con nhào vào khoảng không, nghiêng đầu nhìn hai người, xoa xoa vuốt như muốn làm lại. Mà Mạnh Trì thì mở lớn hai mắt, bị sự việc đột ngột này khiến cho cậu có chút sợ hãi.
Úc Đình Chi: “Không thể vẫy tay với nó, nếu không nó sẽ coi tay em như đồ chơi, dễ bị trầy xước.”
“À, thế ạ.” Mạnh Trì giật mình.
Úc Đình Chi gật đầu, nhìn thoáng qua con mèo còn đang xoa xoa móng vuốt, sau đó nói với Mạnh Trì: “Chúng ta đi, trước tiên cứ kệ nó đó.”
“Hã?” Mạnh Trì nghi ngờ.
“Để nó biết làm thế là sai, lần sau sẽ không dám nữa.” Úc Đình Chi nói.
Mạnh Trì nhìn con mèo đang ngồi trên sô pha, nghi ngờ lẩm bẩm: “Nuôi mèo cũng là một công việc của trí não.”
Úc Đình Chi cười mà không nói, gọi điện thoại cho nhà hàng gần đó đặt đồ ăn.
“Anh không về dự tiệc sinh nhật nữa sao?” Mạnh Trì hỏi.
“Không đi nữa.”
Dù sao hồi sáng anh đã đến nhà Tống, đã chúc thọ bà nội Tống, cũng tặng quà rồi.
Quan hệ giữa hai nhà Úc Tống tuy tốt nhưng cũng không phải là người thân, Úc Đình Chi không phải là nhân vật quan trọng gì nhất định phải có mặt, có mẹ anh và ông ngoại ở đó là được.
Mạnh Trì không nói gì nữa, đợi đến khi bữa trưa được giao đến thì cùng ăn với Úc Đình Chi.
Ăn trưa xong, Úc Đình Chi dọn dẹp phòng bếp, Mạnh Trì thì chậm rãi đi đến nhà vệ sinh đánh răng. Cậu quen ngủ trưa, chốc lát sau đã buồn ngủ. Nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng chặt của Úc Đình Chi, Mạnh Trì quay người đi sang phòng ngủ phụ lần trước.
Nhưng lúc cậu đẩy cửa ra, lại phát hiện trong phòng ngủ này không còn giường, chỉ có khung tranh lớn nhỏ và giá vẽ, cùng với một bức tranh rất lớn mới vẽ được một nửa.
Trong không khí ngập tràn mùi gỗ và màu vẽ, Mạnh Trì nhíu mày theo bản năng, khi nhìn rõ nội dung trên bức tranh, cậu đột nhiên thả lỏng, mắt hạnh hơi mở lớn để lộ ra tâm trạng kinh ngạc của mình.
Không có cậu (?) bởi vì cậu nhìn thấy chính mình trong bức tranh dang dở đó.
Trong tranh, cậu không một mảnh vải, nằm sấp bên bờ hồ, hai tay tuỳ ý xếp chồng lên nhau đặt trên bờ, một tay tựa dưới cằm, một tay nửa buông xuống mặt nước. Nửa thân dưới bị nước hồ che lấp, trên mặt nước là sống lưng xinh đẹp và bờ vai rộng lớn, cùng với gương mặt tuấn tú.
Tuy bức tranh này chỉ là bán thành phẩm, nhưng đã đủ để Mạnh Trì nhìn ra chỉnh thể, từ đó liên tưởng đến hôm bữa cậu ngâm mình trong suối nước nóng, hình như chính là đưa lưng về phía Úc Đình Chi như thế.
Lòng tò mò thôi thúc cậu, Mạnh Trì nhìn tất cả các khung tranh trong phòng một lần, những bức tranh này đa số là vẽ người, có thể là dáng người nhỏ bé đến mức chìm đắm trong phong cảnh rực rỡ, cũng có thể là phóng đại một bộ phận choán đầy cả khung tranh.
Rất kỳ diệu, bất kể là lớn hay nhỏ, Mạnh Trì đều có thể tìm được bóng dáng của mình. Cậu giống như đang thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật, thưởng thức những dáng vẻ khác nhau của chính mình. Cậu còn nhìn thấy nửa bức tranh được vẽ phản chiếu qua gương khi làm loạn với Úc Đình Chi, dưới dây gai quấn quanh eo hai người có một vết sẹo dài chừng một ngón tay bên phải, Mạnh Trì nhận ra đó là mình.
Là đêm hoang đường ấy, khi cậu bị Úc Đình Chi dùng dây gai trói lấy.
Kinh ngạc qua đi, trong lòng Mạnh Trì chỉ còn lại cảm giác vui sướng diệu kỳ, phảng phất như quá khứ đã lâu nay mới được mở ra, rót đầy toàn bộ trái tim cậu, khiến cậu thoả mãn lại luống cuống, vui vẻ mà kích động.
–