Thật đúng là một nghệ sĩ, ngay cả thể hiện tình yêu cũng ngập tràn cảm giác nghệ thuật như thế.
Mạnh Trì nghĩ vậy, sau đó nghe được tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.
“Sao em lại ở đây?” Úc Đình Chi dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi, không có chút nào lúng túng khi bị chính đương sự của những bức tranh anh vẽ lúc rảnh rỗi không có việc gì nhìn thấy.
“Em muốn ngủ một lát.” Mạnh Trì nói.
Úc Đình Chi nhìn thoáng qua đồ đạc trong phòng, sau đó nói: “Phòng này bị anh đổi thành phòng tranh rồi, đến phòng ngủ chính ngủ đi em.”
Mạnh Trì gật đầu, xoay người đi cùng anh đến phòng ngủ chính.
Úc Đình Chi dám đưa Mạnh Trì về, cũng đã nghĩ đến chuyện cậu sẽ nhìn thấy những bức tranh kia.
Thật lòng mà nói, sau lưng người nào đó đi vẽ một đống tranh khoả thân của họ không tính là hành vi của người quân tử gì, thậm chí còn có chút biến thái, mặc dù người hoạ sĩ này xứng đáng là một nghệ sĩ.
Chẳng qua Úc Đình Chi đã sớm cởi lớp áo nghệ sĩ trước mặt Mạnh Trì, để lộ bản chất phàm tục của anh. Cho nên thật ra anh cũng không mấy lo lắng những bức tranh này sẽ khiến Mạnh Trì có những cảm xúc không tốt, nhưng Mạnh Trì bây giờ chợt im lặng lại bỗng nhiên làm cho anh cảm giác được một chút vi diệu, anh bắt đầu tò mò tâm trạng bây giờ của Mạnh Trì như thế nào.
Không đợi anh mở miệng, Mạnh Trì đã nói trước, cậu mỉm cười hỏi một câu: “Anh không có gì muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-khong-phai-tinh-dich-sao/1843728/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.