Một tiếng “chồng ơi” này xem như châm ngòi nổ tung Úc Đình Chi, anh không cho Mạnh Trì một chút thời gian đệm nào, tự mình cầm bút chấm mực, tiêu sái tự nhiên.
Tình yêu mãnh liệt lên men trong căn phòng, va chạm không ngớt, bút lông đặt trên bàn làm việc lung la lung lay, cuối cùng rơi xuống đất, lăn đi thật xa.
Không một ai quan tâm.
Trong mắt, trong tim, trong thân thể, trong suy nghĩ họ, đều chỉ còn lại người trước mặt.
Giữa nụ hôn kịch liệt, Mạnh Trì hoảng hốt nhớ về đêm cậu ở lại nhà Úc Đình Chi, cũng mãnh liệt sôi trào như thế, đánh úp cậu không còn manh giáp.
Khi đó Úc Đình Chi bị thuốc kích thích, còn Úc Đình Chi bây giờ chính là bị Mạnh Trì kích thích, lộ ra dục vọng nguyên thuỷ nhất, nuốt cậu vào bụng.
Cũng may, Mạnh Trì đã học được cách tiếp nhận tình dục mãnh liệt như thế, cũng học được cách tiếp nhận Úc Đình Chi kịch liệt như vậy, không còn chút cảm giác đau đớn nào, cũng không còn kháng cự hay khó chịu, chỉ có thoả mãn sung sướng khi thân mật ôm nhau.
Hai người náo loạn đến nửa đêm mới ôm nhau đi ngủ, ngủ mãi đến trưa hôm sau mới rời giường. Sau khi cùng nhau ăn cơm trưa, Úc Đình Chi liền quay lại trường học tiếp tục công việc.
Úc Đình Chi đi Tây Trì là thay một thầy giáo bị bệnh, không phải là kiểu thay đổi tiết học, nên chương trình học khi trước bị anh bỏ trống đều cần bổ sung lại, thậm chí còn phải dạy thêm lớp buổi tối.
Nhưng dù bận rộn thì anh vẫn có thời gian ăn tối với Mạnh Trì, nhân tiện nói cho cậu biết anh đã liên lạc được với Xà Sơn, biết hai ngày nữa Xà Sơn sẽ quay về Trạch Vu.
Quả nhiên chưa đến hai ngày, Xà Sơn đã về Trạch Vu, còn dẫn theo hai trợ lý, một nam một nữ, một mập một gầy. Nam gọi là anh Mập, nữ là Tiểu Dĩnh. Nghe nói họ đều có chuyên môn trong việc tuyên truyền, đã làm ra một bản kế hoạch để Mạnh Trì tham khảo.
Hôm nay vừa vặn là sinh nhật bà nội Tống Mân, Xà Sơn vốn dĩ định đưa hai người này cho Mạnh Trì rồi tự mình đi sinh nhật, nhưng hắn vừa đến quán trà Du Nhiên thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quay xe đến bệnh viện.
Người xảy ra tai nạn là Mạnh Trì.
Hôm nay nhân lúc trong cửa hàng ít người, cậu với Dương Du Nhiên và Dương Tự Nhạc bèn kiểm kê trà tồn dư trong cửa hàng, thuận tiện quét dọn sạch sẽ tủ trà, bộ trà các thứ. Thang trong tiệm có hơi cũ, lúc Mạnh Trì đứng lên không để ý, nên bị ngã từ trên thang xuống.
Thật ra bị ngã cũng không quá nặng, chỉ là bị trẹo chân, gáy va vào cạnh tủ nhưng vẫn khiến Dương Du Nhiên và Dương Tự Nhạc hoảng sợ. Đúng lúc này Xà Sơn đi đến, bèn lái xe đưa Mạnh Trì đến bệnh viện.
Dương Du Nhiên bảo Dương Tự Nhạc trông nom Mạnh Trì, cô đi làm thủ tục, Xà Sơn cũng ở một bên không đi đâu cả.
“Anh đến đúng lúc ghê.” Mạnh Trì ngồi trong phòng kiểm tra trêu ghẹo Xà Sơn, nói xong phát hiện Xà Sơn không để ý đến mình, ngước mắt nhìn theo thì thấy Xà Sơn đang nhìn chăm chú Dương Du Nhiên đang xếp hàng nộp viện phí ở đằng trước, ngẩn người.
Tuy khuynh hướng tính dục của Mạnh Trì khác với Xà Sơn, nhưng cậu cũng là đàn ông, biết khi một người đàn ông thể hiện ánh mắt này là có ý gì. Cậu đang chuẩn bị gọi thêm một tiếng nữa thì điện thoại của Xà Sơn bỗng reo lên.
Chuông điện thoại cuối cùng cũng khiến lão Xà Sơn si mê hoàn hồn, lấy điện thoại ra nghe: “Alo, Đình Chi à, có chuyện gì thế?… À, tôi không đến bữa tiệc được, đang ở trong bệnh viện… Mạnh Trì bị thương nhẹ, ở… Ở bệnh viện nhân dân số 2, được rồi, cúp máy trước đây.”
Tuy không nghe được Úc Đình Chi ở đầu bên kia nói những gì, nhưng có mấy câu này của Xà Sơn, Mạnh Trì đã đoán được hơn nửa, vài giây sau điện thoại của cậu đã vang lên.
Vừa nghe máy, Mạnh Trì đã nghe được giọng nói có chút sốt ruột của Úc Đình Chi vang lên qua điện thoại: “Em sao rồi?”
“Không có gì đâu.” Khoé miệng Mạnh Trì hơi cong lên, “Chỉ là hơi choáng váng xíu thôi.”
Úc Đình Chi như là thở dài một hơi, Mạnh Trì nghe được tiếng hít thở của anh giữa những tiếng ồn ào bên đó, chốc lát sau những âm thanh vọng lại kia dần dần biến mất.
“Anh định đến đây à?” Mạnh Trì hỏi.
Úc Đình Chi đáp một tiếng, Mạnh Trì lại nói: “Không sao đâu mà, anh không cần đến.”
“Anh đã ở trên xe rồi.” Nghe Úc Đình Chi nói xong câu đó, Mạnh Trì cũng nghe được tiếng xe khởi động.
“Được rồi.” Khoé miệng Mạnh Trì lại cong thêm hai phần, “Vậy anh lái xe nhớ cẩn thận đó.”
Lúc Mạnh Trì nghe điện thoại cũng không bỏ qua động tác của Xà Sơn bên kia, nghe được hắn đang tìm hiểu Dương Du Nhiên từ thằng nhóc Dương Tự Nhạc.
“Cô ấy là chị gái cậu à?”
“Đúng đó,” Dương Tự Nhạc gật đầu, “Sao thế?”
Trên mặt Xà Sơn lộ ra ý cười, hỏi: “Chị cậu có bạn trai không?”
“Hả?” Dương Tự Nhạc ngẩn người, nhìn thoáng qua Xà Sơn, lập tức hiểu được hắn đang suy nghĩ gì, biểu tình sửng sốt trên mặt Dương Tự Nhạc lập tức biến thành cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn làm quen chút, chỉ sợ lỡ như chị cậu có bạn trai rồi thôi ấy mà.” Xà Sơn ngay thẳng nói.
Dương Tự Nhạc nghi ngờ nhìn thoáng qua Xà Sơn, sau đó đờ đẫn lắc đầu: “Đừng hỏi tôi, tôi chỉ là một học sinh tiểu học không biết gì cả.”
Nói xong Dương Tự Nhạc liền chuyển sang ngồi bên cạnh, ý tứ từ chối Xà Sơn rất rõ ràng.
Xà Sơn: “…?”
Vẻ mặt hắn không hiểu gì cả, cứ cảm giác như Dương Tự Nhạc đang có vẻ sợ hãi gì đó, giống như nếu cậu chàng mở miệng nói gì đó sẽ phải hứng chịu kết cục khủng bố nào đó.
Thấy Dương Tự Nhạc như thế, Xà Sơn đành phải quay sang Mạnh Trì, thấy Mạnh Trì vừa cúp điện thoại, hắn bèn ngồi xuống cạnh Mạnh Trì, khó có khi nở nụ cười nịnh nọt, còn chưa mở miệng Mạnh Trì đã nói: “Tốt nhất anh đừng có đánh chủ ý gì lên chị ấy.”
Xà Sơn: “Tại sao?”
Mạnh Trì nhìn thoáng qua bóng lưng gầy gò thon thả của Dương Du Nhiên, nói: “Chị Nhiên có biệt danh, gọi là Loli bạo tẩu*.”
*một nhân vật trong game Liên minh Anh hùng, vị trí xạ thủ, là một loli nhưng tính cách có hơi quá khích
“Hả?” Xà Sơn hỏi, “Sao lại thế, cô ấy chơi AD* rất đỉnh à?”
*một thuật ngữ cho vị trí bắn súng của trò MOBA, còn được gọi là ADC (đây là chú thích của tác giả nhe, khôm phải của editor đâu:v)
Mạnh Trì: “…”
Dương Tự Nhạc êm ru nói: “Cái này không buồn cười tí nào đâu.”
Xà Sơn cũng không tức giận, tiếp tục lân la Mạnh Trì: “Cậu đừng nhìn tôi trông phong lưu thế này, thật ra tôi là một người rất tốt.”
Mạnh Trì không tin liếc hắn một cái, Xà Sơn bỗng nhiên gọi: “Chị dâu nhỏ, chúng ta thân thiết như thế ¾”
“Khụ khụ…” Câu “chị dâu nhỏ” này khiến Mạnh Trì chấn động không nhẹ, vội vàng dùng tiếng ho khan cắt ngang hắn.
Dương Tự Nhạc ngồi một bên nghe thế cũng đột nhiên quay đầu nhìn lại, đôi mắt mở lớn như chuông đồng: “Chị dâu nhỏ? Sao anh trai tôi lại thành chị dâu của anh rồi?”
“Đình Chi lớn hơn tôi một tháng, không gọi là chị dâu chẳng lẽ lại gọi là anh rể? Khó nghe lắm.” Xà Sơn nói xong, chợt nhìn thấy biểu tình cổ quái trên mặt Dương Tự Nhạc, lúc này mới ý thức được hình như mình vừa mới không cẩn thận come out hộ Mạnh Trì rồi, ánh mắt quay qua quay lại giữa hai người, hơi xấu hổ ho khan vài tiếng, tạm thời giả chết.
Dương Tự Nhạc ngây người, chợt nhớ đến cảnh sáng hôm qua cậu chàng tình cờ nhìn thấy, lẩm bẩm nói: “Khó trách hai người lại ngủ cùng một giường, còn ôm nhau chặt như vậy.”
Mạnh Trì: “…”
Không hổ là người một nhà với Dương Du Nhiên, nói chuyện cũng thẳng thắn giống nhau, chạm cái là nổ.
Xà Sơn ngẩn người một chút, sau đó cười ha hả: “Đệch, hai người chú ý chút đi chứ, đừng làm xấu trước mặt trẻ con.”
Trong lòng Mạnh Trì cũng hơi lộp bộp chột dạ, cũng nhớ sáng hôm đó thấy trong phòng ăn có đặt một hộp bánh rán, xem ra đúng là Dương Tự Nhạc đã nhìn thấy cái gì không nên thấy rồi.
Dương Tự Nhạc có về một chuyến, hắn về lấy thẻ học sinh của mình, nhân tiện mang một hộp bánh rán qua cho Mạnh Trì. Lúc đi qua phòng Mạnh Trì, thấy cửa phòng cậu không đóng thì muốn đóng lại cho cậu, sau đấy nhìn qua khe cửa cậu không đóng kín.
Thật ra cũng không phải là nhìn thấy cảnh tượng 18+ gì, chỉ mơ hồ nhìn thấy hai bóng người nằm trên giường, tư thế rất thân mật, dựa vào thị lực 5.0 dưới ánh mặt trời buổi sáng, hắn có thể thấy rõ một người khác nằm trên giường Mạnh Trì là Úc Đình Chi.
Lúc đó Dương Tự Nhạc chỉ cảm thấy kỳ cục, không có nghĩ gì nhiều. Bây giờ nghe Xà Sơn nói thế mới sững người ra, ý thức được quan hệ của Mạnh Trì và Úc Đình Chi cũng không phải đơn thuần gì.
Nhưng ngẫm lại, hắn quen Mạnh Trì nhiều năm vậy rồi mà không thấy Mạnh Trì yêu đương với cô gái nào cả, tuy là bình thường cậu hay nói đùa với mấy cô bé trong cửa hàng, nhưng đều rất có chừng mực, không có chút gì quá phận.
Cho nên biết Mạnh Trì là gay thì Dương Tự Nhạc cũng không thấy quá kinh ngạc, còn thầm nghĩ trong lòng, theo cách nói của Xà Sơn, có phải hắn cũng phải gọi thầy Úc là… anh rể?
Đúng là quá khó nghe, vẫn là gọi chị dâu thuận miệng hơn.
Vì thế khi Dương Tự Nhạc nhìn thấy Úc Đình Chi ở bệnh viện, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói một câu: “Chị dâu đến rồi à.”
Mạnh Trì: “…”
Úc Đình Chi: “…?”
–