Ngày hôm sau khi tỉnh dậy cô đã nấu cho mình một bữa trưa ngon lành, còn đến phòng tập đàn đánh một bản nhạc thật hay. Nghe tiếng đàn du dương cô tự cảm thấy bản thân thật tài năng, cũng cảm thấy cảm ơn vì mẹ đã định hướng cô là một nghệ sĩ. “Âm nhạc có thể an ủi tâm hồn” đó là câu mẹ câu hay nói mỗi khi cô đàn xong, và cô hay hỏi mẹ “Vậy tâm hồn của mẹ đang vui hay đang buồn?”. Câu hỏi đơn giản ngày đó đến hiện tại cô vẫn chưa có câu trả lời.
Nhìn đồng hồ cũng đã ba giờ chiều, hôm qua vừa mưa một trận lớn mà nay trời đã nóng oi bức đến vậy. Hít một hơi thật sâu đón nhận toàn bộ sự ấm áp ít ỏi còn sót lại của mùa hạ, thật là muốn đi dạo trên biển ngắm hoàng hôn. Nhưng cô còn một việc quan trọng phải làm, đành hẹn hoàng hôn vào dịp khác vậy...
Cô ngồi trên chiếc xe mà năm đó Lệ Thoái tặng khi cô vừa lên đại học và đi thẳng tới ngôi nhà cũ. Sau khi vào cổng là một đại sảnh dài cô chầm chậm ngắm nhìn cây cỏ quanh nhà và khi đến hồ bơi nằm đối diện ngay phòng khách. Cô lập tức đạp chân ga chiếc xe phi thật nhanh lướt qua thành hồ rồi tông thẳng vào bức từng kính trong suốt. Chiếc xe phá tan lớp kính gây lên một tiếng động chói tai làm tất cả mọi người hoảng hốt. Chiếc xe bị móp đầu, kính chắn và kính cửa sổ đều vỡ bay tung tóe nhưng nó vẫn không hề dừng lại. Nó hất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-dien-mat-roi/1106262/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.