Lệ Đan đã ngủ một giấc rất dài cũng tưởng chừng như không cần tỉnh dậy nữa, cứ ngỡ mọi thứ sẽ dừng lại ngay thời điểm đó nhưng...
Nhìn căn phòng bệnh màu trắng xóa và nồng nặc mùi thuốc khử trùng cô cười nhẹ một cái, cô không biết nên tự hào hay tự trách vì sự quật cường của sinh mệnh mình. Có lẽ là tự hào nhiều hơn vì cả mẹ và ông ngoại đều không có sự quật cường đó...
Trong giấc mơ cô cũng đã suy nghĩ cả chục hoàn cảnh nếu như cuộc sống của cô lại tiếp tục nhưng thực sự khi nhìn những anh cảnh sát hình sự cô vẫn không khỏi nực cười. Hoàn cảnh của cô bây giờ cũng đã đi tới bước cuối cùng là nằm sau song sắt, cuộc sống sắp tới của cô có thể tồi tệ đến nhường nào cô hoàn toàn không kiểm soát được nữa.
Lệ Thoái ngồi đối diện cô và chú Liêm, bên cạnh ông ta còn có hai vị luật sư ăn mặc chỉnh tề và nghiêm nghị. Nhìn đôi mắt Lệ Thoái như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay tại chỗ nhưng gương mặt cô lại đầy vẻ khiêu khích, tặng ông ta một cái liếc nhìn sang những người mặc đồ cảnh sát đại diện cho sự bảo vệ người dân và cười nhẹ.
Luật sư bên kia bắt đầu thống kê thiệt hại từ vụ nổ kinh hoàng ở biệt thự Lệ gia, nghe tới khúc ngôi nhà đã trở thành tro tàn và toàn bộ tài sản đều bị phá hủy mà cô không kiềm được nụ cười nhếch mép. Đôi bên bắt đầu cãi nhau về những vấn đề pháp lý và quyền sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-dien-mat-roi/1106263/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.