Người chết đã không còn, người sống lại càng nhẫn tâm chối bỏ mình hơn. Rốt cục cô đã làm gì sai...
Cô hận những con người đã rời bỏ mình mà đi, càng nhận hơn bản thân mình đã từng yêu họ nhiều như vậy. Giá như ngay từ đầu không biết nhau thì đã không phải chia xa. Nếu như mẹ cô không lấy người đàn ông đó, không sinh ra cô chắc chắn mẹ đã không mất ông ngoại cũng còn sống cô cũng không phải gặp Lâm Thịnh và Mạt Nhi. Tất cả chúng cô đều không liên quan gì đến nhau và sự tồn tại của cô cũng không làm cô đau đớn đến vậy.
Cuộc sống là một thiên kim tiểu thư cao cao tại thường, xinh đẹp hoàn mỹ trước kia cô không cần nữa. Nếu có thể vứt bỏ để bây giờ nhẹ nhàng hơn cô chấp nhận vứt bỏ, vứt bỏ sự giàu sang sự êm ấm sự tự tôn cao ngạo của bản thân. Mong tất cả như chưa từng xảy ra để bây giờ cuộc sống cô không khốn khổ như vậy. Nhưng quá khứ là thứ không thể vứt bỏ, gia đình lại càng không dù hận dù thương cách mấy chúng ta đều không thể lựa chọn đấng sinh thành.
Mẹ cô, ông ngoại cô từ khi cô sinh ra đã mong cô là chim én vàng cả đời sống sung túc không lo nghĩ, nhưng bây giờ chính họ lại làm cô sợ hãi và bất lực đến vậy. Mẹ dành hết tất cả sức lực để bảo bọc cô trong sự phồn vinh, luôn lo sợ cô gặp chuyện và luôn chọn những con đường êm ấm cho cô đi qua. Ông ngoại lo sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-dien-mat-roi/1106261/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.