Không chỉ vì sự lấp lánh của chiếc đầm dạ hội mà cả sự kiều diễm của Lệ Đan khiến tất cả mọi người đều ngước nhìn với ánh mắt không rời. Cô thực sự là một nữ chính hoàn hảo, cô có đủ tố chất và phẩm chất trở thành người con gái khiến mọi người khao khát. Từng ánh mắt cử chỉ nét cười của cô đều lôi cuốn người khác vào hố sâu đê mê, cô rất hài lòng với sức hút của bản thân. Nhiếp Hàn di chuyển theo từng bước chân của cô cũng không ngừng chìm đắm, người con gái này thực sự quá hoàn hảo.
Kết thúc khiêu vũ Nhiếp Hàn muốn đưa cô về nhưng cô đã cự tuyệt và nói “Chúng ta chỉ tới đây thôi”. Bỏ lại anh ta với ánh mắt tiếc nuối cô thân một mình bước về phía nhà vệ sinh, cô đang đợi một người khác.
Sau khi bước ra từ nhà vệ sinh cô đã bị một vòng tay ôm lấy hông mình kéo cả thân áp sát về lồng ngực đó. “Trầm lão đại anh thực sự thích tư thế như thế này sao” không biết do sự tiếp xúc mới mẻ thú vị này hay do mục đính mình đã đạt được miệng cô nở ra một nụ cười xinh đẹp. “Nếu tôi nói thích em có thể ở mãi như thế này không?” vẫn là mùi thuốc lá và hơi lạnh đó, nó làm cô có một cảm xúc khó tả.
“Tôi cũng rất thích cảm giác có người phía sau” cô nhàn nhạt đáp một câu miệng vẫn còn lưu nét cười. Vốn là một câu nói bông đùa nhưng Trầm Mặc Ngôn lại có chút hơi đơ cứng, ánh cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-dien-mat-roi/1106257/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.