Đáng lẽ năm xưa tao nên dùng tính mạng của mình để ngăn cản cuộc hôn nhân này thì bây giờ con gái tao đã không phải chết trong đau khổ như vậy” ông ngoại vừa nói nước mắt ông tuân trào. Một người đàn ông có thể đau đớn đến Q nào mới dám rơi nước mắt đầy ủy khuất như vậy. “Yên tâm sớm muộn gì rồi ông cũng sẽ được gặp con gái của mình thôi, ba vợ à” Lệ Thoái nói xong rồi ra lệnh cho đám vệ sĩ lôi bọn cô ra ngoài.
Ngồi trên xe ông ngoại nắm chặt tay cô nhưng lại chẳng nói lời nào, về tới biệt h nhà ngoại ông cũng lẳng lặng đi vào phòng không hề ngoái lại nhìn cô. Cô thắc mắc tại sao ông ngoại lại biết được chuyện Lệ Thoái thuê bác sĩ tiêm thuốc cho mẹ cô “Sáng có một bưu phẩm gửi đến sau đó chủ tịch lập tức nổi giận và đòi đi gặp Lệ Thoái”. Lời chú Liêm làm cô nghi hoặc Lệ Thoái ông ta thực sự muốn khiêu khích cô đến như vậy sao, muốn hành hạ dày vò nhà ngoại cô không thôi hay sao?
Cô thực sự rất nhức đầu, một sự thật là đến bây giờ cô vẫn chưa thể tìm ra cách để có được số cổ phần hơn Lệ Thoái, sự cố chấp kiên cường của cô bây giờ rõ ràng là vô nghĩa. Hay thực sự là sự tự tôn cao ngạo của cô đang chỉ là trò hề trẻ con trước mặt ông ta, làm thế nào để dập tắt được sự nhục nhã này. “Cậu có suy nghĩ đàm phán lại với bên Trầm Mặc Ngôn hay không?”
Lời nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-dien-mat-roi/1106256/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.