Vài ngày sau đó cô nhận được tin từ Trầm Mặc Ngôn chính là số tiền nợ của Lệ Tịch Nam đã lên tới 5,000,000,000 dollar “Hắn ta bị điên rồi sao tên Tịch Nam đó nợ số tiền lớn như vậy không biết có đòi được không, hắn lại tiếp tục cho mượn”. Cô thực sự không hiểu Lệ Đằng cho hắn cái hy vọng gì khiến hắn trở nên điên cuồng chiếm hữu như vậy chứ?
Mạt Nhi cũng chỉ biết lắc đầu yếu ớt thực sự không hiểu nổi tư duy của tên Trầm Mặc Ngôn đó. “Có thể thứ hắn ta muốn chính là toàn bộ số cổ phần của Lệ Thoái chứ không chỉ đơn giản là 16% đó” chú Liêm nghiêm túc nói. “Hoặc có thể hắn ta muốn đòi một số tiền lớn hơn như vậy từ tôi hoặc Lệ Thoái” chỉ cần ai nắm trong tay số cổ phần đó thì sẽ nắm toàn bộ tập đoàn Lệ Đằng. Bây giờ lại có thêm một người muốn tranh Lệ Đằng với cô sao, một mình Lệ Thoái đã là cô đủ nhức đầu rồi.
Ngay lúc đó điện thoại của ông ngoại gọi cô tới nhà ngoại có việc cần nói.
“Ông ngoại” cô mặt mũi giả vờ tươi tỉnh nhìn ông cười nói, “Tiểu Đan lại đây ngồi nói chuyện với ông ngoại một lát” ông ân cần chậm rãi gọi cô lại ngồi trên sofa. “Con nhìn xem” ông chìa ra cho cô một bức hình là ảnh mẹ cô thủa nhỏ, mẹ cô đáng yêu xinh xắn tuy lúc đó gia đình chưa quá giàu nhưng nhìn mẹ cô thực sự rất kiêu kỳ cũng đủ hiểu ông bà thương mẹ cô tới chừng nào.
“Mẹ con từ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-dien-mat-roi/1106258/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.