Diệp Thanh trở về ngôi nhà trong hang đúng vào lúc cô đang lơ lửng rơi xuống. Vùng nước nơi anh ta sống rất đặc biệt, nó khiến cho mọi thứ rơi xuống đều bị đẩy lên nên không có thứ gì của loài người ở bên trên kia có thể lọt vào, vậy mà cô lại rơi xuống được tận đây.
Tóc cô bung xõa thành 1 mảng đen trôi lập lờ, máu từ vết thương loang ra trong nước lúc đỏ lúc hồng. Lũ cá kéo đến mỗi lúc 1 đông, sợ những con thuồng luồng khác ngửi thấy mùi máu Diệp Thanh vội vàng đưa cô vào nhà.
Cô tỉnh dậy trên chiếc giường lạ trong 1 căn nhà xa lạ, nó có kiến trúc điển hình cổ xưa làm cô ngỡ mình lạc vào bộ phim cổ trang châu Á nào đó.
Nhà vắng tanh. Rõ ràng là đang ở dưới nước nhưng cô vẫn thở được bình thường, vết thương cũng không hề thấy đau.
“Có lẽ mình chết rồi!” cô nghĩ thầm rồi đưa tay sờ lên mặt. Không sờ thấy vết thương nào nhưng có thứ gì đó dính đầy mặt cô mà sau này cô biết đấy là lá cây. Cô cố véo vứt xé giật kiểu gì cũng không được, đám lá dính rất chắc.
Khi cô đang loay hoay vật lộn với chính gương mặt mình thì Diệp Thanh bước vào nhà, hỏi cô bằng 1 thứ giọng không âm sắc:
- Tỉnh rồi à, thấy trong người thế nào?
Trố mắt ra nhìn Diệp Thanh cô chẳng biết nên phản ứng ra sao. Anh ta chắc là người đã cứu sống cô nhưng mục đích của anh ta là gì? Anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-co-thuoc-ve-nhau/3362114/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.