Đặt vào tay cô 1 viên đan có lớp bọc bên ngoài óng ánh như vảy cá, Diệp Thanh nói với cô:
- Uống đi!
Hết nhìn lên anh ta lại nhìn xuống viên thuốc với vẻ đầy dò xét, cô hỏi lại:
- Uống thứ này có ảnh hưởng không tốt tới em bé của tôi không?
- Không đâu! Ta đã bảo sẽ không làm hại con cô mà, không thể tin tưởng ở ta 1 chút được sao?
- Tôi xin lỗi! - Cô nói lí nhí, đầu cúi gằm. Cô biết mình thật vô ơn khi với ân nhân cứu mạng mà còn luôn hỏi những câu như thế.
Với giọng dịu dàng, Diệp Thanh trả lời:
- Không sao, ta hiểu suy nghĩ của cô. Giờ thì lo uống thuốc đi!
Ngoan ngoãn vâng lời cô đưa viên đan vào miệng cảm nhận vị thuốc như muôn vàn loại thảo dược đang tan dần dần. Dè dặt, cô ấp úng hỏi:
- Tôi chết rồi hay sao, mấy ngày ở đây rồi tôi không cần ăn uống gì cả?
- Chết rồi, nhưng ta đã hồi sinh cô, ta đã từng đề cập tới điều ấy rồi mà. Vì ta cho cô dùng các loại thuốc của ta nên cô không cần ăn uống vẫn sống được bình thường. Đừng có suốt ngày luẩn quẩn với ý nghĩ muốn chết trong đầu nữa, khi mà cô chẳng biết cái gì đón đợi mình sau khi chết!
- À thì người ta vẫn bảo trần sao âm vậy.
Khoan thai ngồi xuống ghế, Diệp Thanh trả lời lấp lửng:
- Ừ, chắc thế!
- Vậy sau nữa thì là gì, thiên đàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-co-thuoc-ve-nhau/3362115/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.