Trước khi tụ họp mấy người trên mạng với nhau, Đạm Ngữ trải qua kỳ thi ôn tập cực kỳ phong phú. Sau khi toàn bộ trường học tạm nghỉ cơ bản chính là lúc các học sinh sứt đầu mẻ trán tìm phòng tự học, mất ăn mất ngủ đến phát bực khả năng miễn dịch giảm xuống nông nỗi mắc bệnh đậu mùa.
Cuộc thi của Kỳ Dĩ và Đạm Ngữ an bài không giống nhau, có điều lúc làm tổ trong phòng tự học lại thật ra không có sai khác nhiều lắm.
***
Đạm Ngữ quắc mắt nhìn trừng trừng chỉ vào Kỳ Dĩ: “Thao, lại không muốn ăn cơm?”
Kỳ Dĩ nâng mắt lên: “Buổi chiều đã thi rồi, tôi thi xong lại ăn.”
Đạm Ngữ một phen rút ra sách giáo khoa trong tay Kỳ Dĩ: “Thành tích 2,3 phần ấy so với dạ dày của cậu trọng yếu? Mang danh ưu tú thì tốt hơn thân thể khỏe mạnh sao? Cậu hỏng não hả?”
***
Kỳ Dĩ thu thập đồ đạc, mặt không thay đổi đi theo Đạm Ngữ về phía căn tin, ai, trước đây cũng không lưu ý thành tích như thế a, thế nhưng thấy ai kia tuần tra thành tích trên cái trang web kia đều là ưu tú hạng nhất, dù sao cũng là có áp lực.
Sau khi chọn món bắt đầu ăn Đạm Ngữ lại gõ bàn ăn của Kỳ Dĩ: “Đầu thai a!”
Kỳ Dĩ phi thường hợp tác mà thả chậm tốc độ ăn.
***
Phải nói Kỳ Dĩ đến trường tới nay thật đúng là chưa trải nghiệm qua cái loại trạng thái bị hoàn toàn áp chế này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-choi-gia-lam-that-di/2252513/chuong-21.html