🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bầu trời Uyển Thiên Các sáng một đêm, cả kinh thành đều nhìn thấy một màn huy hoàng thịnh đại này, đồn rằng do các chủ Uyển Thiên Các lấy lòng người định mệnh của y, thở dài thương tiếc cho quốc sư đại nhân.
Nhưng Đại Thiên Cẩu không nghe được những lời này, pháo hoa vì người khác mà phóng, hắn cũng không cần mặt dày đi thưởng thức, liền đi nằm sớm.
Sau khi tắt nến trong phòng Đại Thiên Cẩu, nhóm Nha Thiên Cẩu theo lệ giữ lại hai người canh cửa.
Không ai chú ý tới, trong vườn hoa linh đinh còn chưa nở, bỗng nhiên không tiếng động liền nở rộ, phấn hoa màu hồng nhạt bay ra, theo gió khuếch tán.
Hai Nha Thiên Cẩu đang đứng gác bỗng thấy mí mắt nặng trịch, chưa kịp cảnh giác đã mềm nhũn người mà ngã xuống.
Hai bóng người từ cửa sau vườn hoa đi tới, một người cao gầy thon dài, chính là Yêu Hồ vừa rời đi, một bóng khác không thấy hai chân, chỉ có thể dựa vào yêu lực mà lơ lửng, chính là mỹ nhân trong tin đồn - Tiêu Đồ.
Tiêu Đồ cẩn thận nhìn hai Nha Thiên Cẩu đang nằm dưới đất, lén chọc mặt họ, "Ngủ rồi."
"Yêu Hồ đại nhân, bọn họ dữ lắm." Thanh âm nàng mềm nhũn, mách tội với Yêu Hồ.
Yêu Hồ sờ đầu nàng, nụ cười có phần dung túng, "Có muốn nhân cơ hội trả thù không?"
Tiêu Đồ lắc đầu, chỉ nhân cơ hội chọc mặt người ta thêm vài cái.
Yêu Hồ buồn cười nhìn nàng, nhưng tầm mắt vừa rơi tới hai cánh cửa, nụ cười liền biến mất.
Y đẩy cửa phòng, cũng chẳng cần nhẹ nhàng làm gì. Trong mì trường thọ y đưa tới có một ít dược gây mê. Đừng nói là Đại Thiên Cẩu lúc này, dù lúc hắn linh lực toàn thịnh nhất cũng phải ngủ say không tỉnh.
Tiêu Đồ thấy Yêu Hồ đi thẳng vào phòng, lập tức mặc kệ Nha Thiên Cẩu, ngoan ngoãn theo vào.
Đại Thiên Cẩu ngủ không biết trời trăng. Trong phòng không đốt nến, chỉ có ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, mơ hồ khắc họa đường nét của Đại Thiên Cẩu.
Hắn gầy đi rất nhiều.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Yêu Hồ khi ngồi xuống giường. Tay y nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Đại Thiên Cẩu, không dám dùng sức, cứ như người nằm đây chẳng phải là người sống, mà là một mảnh sứ nho nhỏ, chỉ khẽ đụng liền vỡ nát.
Y nhẹ nhàng kéo cổ áo Đại Thiên Cẩu ra, chỉ thấy trên cổ đan xen rất nhiều tia đen vằn vện, giương nanh múa vuốt, như bầy rắn đang bơi dưới da.
Ánh mắt Yêu Hồ không khỏi lạnh đi.
Ma khí trong cơ thể phát triển như vậy, có thể so với bách độc nhập thân, ma khí lại không thoát ra được mà từ từ lan tràn toàn thân, trái tim lúc nào cũng như bị một thanh sắt cuốn lấy, mỗi ngày treo lên, ngay cả hô hấp cũng đau.
"Đau đến thế mà trước nay ngươi chưa từng nói." Yêu Hồ như oán trách nói một câu, viền mắt ươn ướt.
"Nhưng mà, ngươi cũng sẽ không nói gì." Yêu Hồ lại lắc đầu, y như dáng vẻ khi Đại Thiên Cẩu bất lực nhìn y.
Không ai đáp lại, trong phòng tối mờ, thần sắc Đại Thiên Cẩu rất an tĩnh, như đang trong một giấc mộng đẹp hiếm thấy.
Từ lúc vào cửa, Tiêu Đồ vẫn núp một bên giả làm tượng như sợ Yêu Hồ để ý tới. Nàng cuộn tròn lại, lặng lẽ giấu mình sau góc bàn, như thể làm vậy sẽ được bỏ qua.
Nhưng Yêu Hồ vẫn gọi nàng.
"Tiêu Đồ, lại đây."
Tiêu Đồ xoay người, không chịu di chuyển, trốn biệt sau bàn.
Yêu Hồ có chút bất đắc dĩ, vẫn tốt tính vẫy tay với nàng.
Thấy Tiêu Đồ vẫn bày vẻ sống chết không hợp tác, Yêu Hồ đành nghiêm túc, đè thấp giọng nói, "Mau lại đây. Ngươi với ta đã định ra khế ước, ngươi cũng biết hậu quả nếu vi phạm rồi đấy."
Nước mắt Tiêu Đồ rơi xuống, đầu chôn trong cánh tay, khó chịu nói, "Vi phạm thì vi phạm."
Yêu Hồ chẳng còn cách nào, nhìn nàng khóc thương tâm lại thấy chua chua trong lòng, tự nhiên cảm thấy như nuôi con gái.
Y thở dài, tự tới ôm Tiêu Đồ. Tiêu Đồ lại không chịu, sống chết muốn nhảy ra ngoài.
"Nghe lời một chút đi." Yêu Hồ vuốt tóc nàng, trong mắt lộ ra vẻ khẩn cầu, "Tiểu sinh cần ngươi giúp. Mà chỉ ngươi mới giúp được tiểu sinh thôi."
Tiêu Đồ thấy sắc mặt y, giãy dụa yếu đi, nước mắt lại càng chảy nhiều, trừng mắt nhìn Yêu Hồ.
Yêu Hồ lại vuốt tóc nàng, thấp giọng cười nói, "Nhờ cả vào ngươi."
Tiêu Đồ hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, nức nở nói, "Ghét nhất Yêu Hồ đại nhân."
Yêu Hồ nhẹ nhàng đặt nàng xuống bên cạnh, ôn nhu nói, "Thì cứ ghét đi. Thích tiểu sinh cũng không được đâu. Tiểu sinh là người đã có gia đình rồi."
Tiêu Đồ thầm thì một câu, mơ hồ không rõ.
Yêu Hồ lại nghe rõ ràng. Nàng nói, "Đằng nào ngày mai cũng đi rồi mà."
Yêu Hồ cười cười, cũng không giận nàng, y nhéo mũi Đại Thiên Cẩu, "Ôi, về sau không có cơ hội trêu chọc ngươi rồi. Nghĩ lại thấy tiếc, vuột mất mỹ nhân như ngươi."
Y vừa nói vừa lấy ra một hộp nhỏ. Mở ra liền thấy bên trong có hai con côn trùng, khá giống bọ cánh cứng, toàn thân có màu bạc, dường như chế tạo từ bạc trắng.
Yêu Hồ mang một con đặt lên cổ tay Đại Thiên Cẩu, một con bỏ lên cổ tay mình. Hai con côn trùng vừa được đặt lên, liền chui vào dưới da, chỉ trong chốc lát liền biến mất.
"Tiêu Đồ, bắt đầu thôi."
Tiêu Đồ mắt đỏ hoe niệm chú ngữ. Dưới ánh trăng mù mờ, chỉ thấy một dòng nước nhỏ lam sắc kết nối từ cổ tay Đại Thiên Cẩu tới cổ tay Yêu Hồ.
Dòng nước lam sắc mới đầu còn trong, dần dần biến thành màu tím đậm, càng lúc càng đen lại thành một màu đen kịt. Nếu không phải bao ngoài có dòng nước nhỏ vốn sáng, thì sẽ chẳng nhìn được trong đêm như thế này.
Theo màu dòng nước nhỏ đen dần, da thịt trắng thuần của Yêu Hồ bắt đầu xuất hiện yêu văn giống như đúc trên người Đại Thiên Cẩu, giống như dây leo yêu dị nhanh chóng sinh trưởng dưới da, đảo mắt liền xâm chiếm toàn thân Yêu Hồ.
Yêu Hồ nhíu mày, tay không tự chủ được nắm chặt mép giường, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng rơi xuống. Trên mặt y đã phủ kín bởi ma văn, thậm chí con ngươi hổ phách cũng xuất hiện ám sắc.
Tiêu Đồ muốn giúp đỡ, nhưng lại không thể ngừng niệm chú ngữ.
Trong lòng nàng rõ ràng, Yêu Hồ bây giờ đang chịu cực hình gấp trăm ngàn lần thông thường, huyết dịch, xương cốt, toàn thân đều đang bị ma khí ăn mòn.
Cực hình này mãi tới bình minh mới dừng lại.
-
Khi chân trời xuất hiện tia sáng đầu tiên.
Dòng nước nối liền cổ tay Đại Thiên Cẩu và Yêu Hồ cũng biến mất.
Yêu Hồ lập tức ngã xuống. Tiêu Đồ muốn dìu y, y lại khoát tay, gắng gượng bò dậy rồi mở vạt áo Đại Thiên Cẩu ra. Chỉ thấy ma văn hắc ám vốn trải rộng khắp thân hắn đã biến mất, da thịt lại như ngọc dương chi nhẵn nhụi, sạch sẽ tựa tuyết đầu mùa.
Yêu Hồ không biết y đang mỉm cười, an tâm ngã xuống bên cạnh Đại Thiên Cẩu.
"Tốt rồi Tiêu Đồ. Ta... ta thắng thiên đạo rồi." Y vừa cười vừa nói, lệ chảy hai hàng.
Mắt Tiêu Đồ sưng lên. Nàng nhớ lại hai tháng trước, khi nàng còn đang ở trong đầm nước u ám. Nàng mất đi chủ nhân, bị người vứt bỏ, cả ngày chỉ biết phiêu đãng dưới đáy nước, cùng rêu cỏ làm bạn.
Đúng lúc này Yêu Hồ đại nhân xuất hiện.
Y mỉm cười, thỉnh cầu nàng giúp y một chuyện xem như trao đổi. Y mang nàng đi, cho nàng một gia đình, mãi mãi không vứt bỏ nàng, không xa rời nàng.
Nàng sợ tịch mịch. Có một gia đình, đối với nàng như ánh nến trong đêm đen.
Nàng đồng ý, cùng Yêu Hồ định ra khế ước. Nàng nghe theo lời hắn, giúp hắn cứu một người tên là Đại Thiên Cẩu.
Khi đó nàng cái gì cũng không hỏi, chỉ muốn rời khỏi đầm nước u ám kia.
Mãi tới khi nàng ỷ lại Yêu Hồ như ỷ lại đại ca, nàng được y đưa về Uyển Thiên Các.
Nàng mới biết, hóa ra cứu một người phải trả giá lớn như vậy.
Lớn tới mức, Yêu Hồ phải trả bằng tính mạng của y.
Mà Yêu Hồ đại nhân luôn mỉm cười, Yêu Hồ đại nhân phong lưu phóng đãng trong miệng người đời, vẫn luôn vui vẻ chịu đựng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.