Tỳ Mộc Đồng Tử đi rồi, vườn hoa chỉ còn lại một mình Đại Thiên Cẩu.
Chẳng còn ai đối ẩm, ngay cả rượu trong ly cũng mang vị khổ sở. Rượu này là khi hắn rời tới đây, Yêu Hồ thay hắn chuẩn bị, đặc biệt tới Vãn Nguyệt Lâu mua Tương tư nhập cốt, nghe nói là rượu vô cùng nổi tiếng, so với chuyện phong nguyệt còn say hơn.
Say hay không Đại Thiên Cẩu không nếm ra, chỉ thấy nhớ Yêu Hồ.
Yêu Hồ cũng thích rượu. Trước khi hai người tách ra, y hay ngồi dưới hiên, chân để trần, bên người bày một bình rượu với chén sứ, tự rót tự uống vô cùng vui vẻ.
Y mà hứng lên, liền ném hết mặt mũi ghé vào đầu gối Đại Thiên Cẩu, đòi hắn thổi sáo cho nghe.
Đại Thiên Cẩu không làm gì được, không chỉ thổi sáo, còn vì Yêu Hồ hát một khúc. Đường đường là quốc sư, bỗng nhiên trở thành nghệ nhân giang hồ, còn là kiểu không thu phí.
Đại Thiên Cẩu mỉm cười, lặng lẽ rót cho mình một chén rượu.
Bây giờ hắn nguyện ý thổi một khúc, đáng tiếc người nghe kia đã tìm được một giai nhân chơi đàn cho y rồi.
Hắn đang nghĩ ngợi, Nha Thiên Cẩu lại tới báo, ngoài cửa có người cầu kiến.
Đại Thiên Cẩu nhíu mi, sao hôm nay viện này lại náo nhiệt như vậy?
Hắn biết người kia không thể nào là Yêu Hồ. Y là các chủ, nào cần thông báo.
Nhưng lời nói ra, trong lòng vẫn có một chút mong đợi, "Là ai vậy?"
"Là một tiểu yêu, gọi là Đăng Lung Quỷ, nói trước đây từng ở bên cạnh ngài và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-chia-tay-di-cau-cao-ads/584467/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.