Chỉ chớp mắt đã qua bảy ngày.
Đại Thiên Cẩu vẽ lên vách tường trong góc một lá phong đỏ nho nhỏ chẳng bằng nửa bàn tay. Bởi vì chỉ dựa vào ấn tượng mà vẽ, nên lá phong này xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như trẻ con vẽ bằng tay trái, xấu không thể tả.
Nhưng có lẽ đây sẽ là lá phong cuối cùng trong đời hắn, nên cũng chẳng cần cầu toàn quá làm gì.
Đại Thiên Cẩu tự nhủ.
Hai ngày nay hắn càng ho nặng hơn, nửa đêm cổ họng đều có mùi máu tươi, đau đớn trên ngực lúc phát tác làm cả người run rẩy, chỉ mong ngất đi để được giải thoát một chút.
Hắn cho rằng mình còn chẳng sống nổi tới sinh nhật.
Nhưng kể cả có chịu đựng tới sinh nhật, cũng chẳng có ai ăn mừng với hắn.
Đại Thiên Cẩu ôm gối ôm xấu xí, nằm nhắm mắt dưỡng thần trên ghế mây, trong lòng lại chẳng có chút tiếc nuối nào.
Năm đó trên Hắc Dạ Sơn không làm sinh nhật. Sau khi trở thành quốc sư, hàng năm đều tổ chức tiệc rượu mừng sinh nhật, khách khứa tới chúc đều có lễ vật giá trị liên thành, trên mặt treo nụ cười dối trá, với hắn vừa kính sợ, vừa phòng bị, lại càng chẳng có ý nghĩa gì.
Còn không bằng tìm một góc thanh tịnh, trải qua trong ung dung.
Hắn ngủ không được bao lâu, lại nghe thấy Nha Thiên Cẩu bẩm báo có khách tới thăm.
Đại Thiên Cẩu không khỏi có chút nghi vấn, "Là ai?"
"Là Tam hoàng tử điện hạ ạ." Nha Thiên Cẩu đáp.
Tam hoàng tử, tên là Tỳ Mộc Đồng Tử, là người bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-chia-tay-di-cau-cao-ads/584466/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.