Sớm hôm sau, Xán Xán chủ định dậy sớm, giấu mình trong phòng, nhìn rõ Cao Vũ ra khỏi cửa từ sớm mới thấy yên tâm, coi như tạm thời giải quyết được một mối lo lớn.
Nhưng mối lo lớn hơn còn ở sau cánh cửa cơ, mẹ Triệu Noãn Noãn tinh như sói già, tuy hai gia đình quen biết nhau từ xưa, bà mẹ nhà họ Triệu vẫn coi Xán Xán là con gái, nhưng càng quen biết càng dễ nhận ra vấn đề, nhỡ mà bà ấy phát hiện ra điều gì, coi như hai người không sống nổi rồi!
Trong lúc lo đối phó với vấn đề nghiêm trọng, Xán Xán và Noãn Noãn bất ngờ gặp nhau trong ý tưởng.
Em mau đi sắp xếp lại phòng đi, đem con búp bê to tướng
của em vào phòng anh đi! Mau lên!
- Vâng! Thế anh mau chóng đi dọn phòng của Cao Vũ đi! Cất hết những cái gì có vẻ không phải của anh đi! Nhất định không để phát hiện ra sơ suấ nào đâu đấy!
Cả buổi sáng, hai người quay cuồng bày biện.
Vội vội vàng vàng thu dọn xong thì tiếng chuông cửa vang lên
Noãn Noãn đẩy tay Xán Xán:
- Em ra mở cửa đi!
Thực ra Xán Xán cũng không dám đi mở cửa:
- Sao cái gì cũng bắt em đi thế? Có lẽ là mẹ anh đấy!
- Thì bây giờ cũng là mẹ em rồi!
Hai người nhìn vào mặt nhau, thì cùng đi!
Cửa mở ra, quả nhiên bà mẹ nhà họ Triệu hiên ngang sừng sửng đứng ngay ngoài cửa.
- Mẹ! – Nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-minh-lay-nhau-di/1960913/quyen-4-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.