Chương trước
Chương sau
- Đúng vậy a, đã lâu không gặp, lão môn chủ còn tốt đó chứ? Nghe nói thành Ô Mộc là một thành thị lớn a.
Lão bản vừa cười vừa nói.
- Ha ha, khá tốt khá tốt.
La Á cười cười, sau đó mở miệng nói:
- Kỳ thật chúng ta đến để tìm người, lão bản, vài ngày trước đây có người bao hậu viện này hay không? Hiện giờ bọn hắn có ở bên trong hay không?
Lão bản ngẩn người, sau đó cười nói:
- A, thiếu môn chủ muốn tìm bọn hắn sao? Hiện tại bọn hắn cũng ở tại hậu viện đây này.
La Á gật đầu cười nói:
- Ha ha, lão bản, cám ơn ngươi, ân, ta vào đây.
Lão bản gật đầu cười, La Á liền dẫn Lâm Dịch tiến vào hậu viện. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Nói là hậu viện, kỳ thật cũng chỉ cách quán rượu phía trước một vách tường mà thôi, đi qua cửa sau, hai người đã đi tới hậu viện.
Đây là một sân nhỏ tam hợp, chính giữa là một mảnh đất trống đường kính hơn hai mét, mà lúc này, có mấy người đang đứng tại phiến đất trống kia.
Nghe được tiếng bước chân La Á và Lâm Dịch, mấy người đáng nói chuyện phiếm lập tức quay đầu lại, nhìn về hướng La Á và Lâm Dịch.
Khi thấy La Á, một người trong đó lập tức con mắt sáng người, vui vẻ nói:
- La nhi. rốt cuộc con cũng đã tới!
La Á đi vài bước tới bên cạnh người nọ, cung kính hô một tiếng:
- Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế đã tới chậm, kính xin nhạc phụ đại nhân trách phạt!
Nói xong, có chút cúi thấp đầu xuống.
Bây giờ Lâm Dịch mới biết được, nguyên lai người này là Ám Minh, phụ thân của Ám Tương, từ ngày hôm qua, Lâm Dịch đã biết rõ La Á và Ám Tương đã chính thức kết hôn từ năm trước rồi.
Ánh mắt Lâm Dịch quét qua, liền phát hiện thực lực Ám Minh này ngược lại cũng không yếu, trình độ bát môn đỉnh phong, thậm chí so với La Á còn mạnh hơn.
- Đã đến là tốt rồi, đã đến là tốt rồi.
Ám Minh cười cười, nâng La Á dậy, ánh mắt lại nhìn về hướng Lâm Dịch:
- Vị này chính là...
La Á cười nói:
- Đây là bạn tốt của chúng con, Lâm Dịch.
Nói xong, quay đầu nhìn về phía Lâm Dịch, giới thiệu nói:
- Lâm Dịch, vị này chính là phụ thân của Ám Tương, là nhạc phụ đại nhân của ta.
- Bá phụ ngài khỏe.
Lâm Dịch cười thi lễ một cái, Ám Minh kia tức thì cười nói với Lâm Dịch:
- Không cần khách khí, chúng ta vào trong nói chuyện a.
Nói xong, đưa tay ra dấu mời Lâm Dịch, Lâm Dịch lập tức cười gật đầu, ba người cùng nhau tiến vào đại sảnh.
Tiến vào đại sảnh, thấy được trong đại sảnh đã có rất nhiều người, trên thực tế, lúc vừa tiến vào sân nhỏ, Lâm Dịch cũng đã biết rõ trong này có người rồi, tổng cộng là năm mươi hai người, trong đó có ba gã bát cấp chiến sĩ, bảy tên thất cấp chiến sĩ, còn lại đều là lục cấp chiến sĩ trở xuống.
Nghe được thanh âm đẩy cửa, người bên trong không khỏi hướng mắt nhìn về phía cửa.
Một phu nhân đoan trang ngồi trên đại sảnh, thấy bọn người Ám Minh đến, lập tức đứng lên.
La Á đi nhanh vài bước, đến bên người phu nhân đoan trang kia, cung kính hô một tiếng:
- Nhạc mẫu đại nhân.
Phu nhân đoan trang kia nhìn thấy La Á, lộ ra dáng tươi cười nói:
- La nhi đã đến a.
Sau khi nói xong, ánh mắt nhìn về hướng Ám Minh và Lâm Dịch sau lưng La Á, lúc này mới nghi ngờ hỏi:
- Tương Tương không đi cùng con sao?
Trước mặt phu nhân đoan trang này, biểu hiện La Á vô cùng cung kính, lập tức nói:
- n, con cũng không nói cho Tương Tương chuyện này, sợ nàng sẽ lo lắng.
Phụ nhân kia nghe vậy, nhẹ gật đầu, nói:
- Ừ! như vậy cũng tốt.
Nói xong, ánh mắt chuyển qua người Lâm Dịch, nghi ngờ nói:
- Vị này là...
La Á cười, giới thiệu hai người:
- Vị này chính là bạn tốt của chúng con, Lâm Dịch. Lâm Dịch, vị này chính là mẫu thân của Ám Tương.
Lâm Dịch lập tức có chút khom người với phu nhân đoan trang kia, cười nói:
- Bá mẫu ngài khỏe.
Tướng mạo mẫu thân Ám Tương cũng khá tốt, nếu như cẩn thận quan sát mà nói, có thể thấy nàng và Ám Tương có vài phần giống nhau, chỉ là, so với Ám Tương thì nhiều thêm vài phần thành phục hàm súc, ung dung mà đoan trang.
Thấy Lâm Dịch vấn an mình, mẫu thân Ám Tương cũng nhẹ gật đầu, cười nói:
- Ngươi tốt, mời ngồi.
Mà lúc này, người trong đại sảnh thấy tộc trưởng muốn hội kiến khách nhân, cũng lập tức tự giác hành lễ, sau đó rời khỏi đại sảnh.
Sau khi khách sáo vài câu, cuối cùng Ám Minh vẫn là có chuyện trong lòng, không khỏi nhìn về phía La Á, nhíu mày nói:
- La nhi, sự kiện kia...
Nói xong, có chút liếc nhìn Lâm Dịch ngồi ở một bên, muốn nói lại thôi.
La Á tất nhiên là nhìn ra Ám Minh có chút không quá yên tâm về Lâm Dịch, lập tức cười nói:
- Nhạc phụ yên tâm đi, lần này con mời Lâm Dịch tới, chính là vì giải quyết chuyện này, con cũng đã nói đại khái với hắn rồi, nhưng công việc cụ thể, còn phải nhờ mọi người nói cho hắn nghe.
Ám Minh lập tức chấn động trong lòng, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Lâm Dịch một bên đang mỉm cười lạnh nhạt. Hắn có thể nhớ rõ ràng, phong thư hắn truyền đến La Á lúc trước, trong đó có nói có cường giả thánh giai tọa trấn đấy! Chẳng lẽ thiếu niên này là cường giả thánh giai sao?
Trong lòng hơi chấn động, sau đó, mục quang hắn không khỏi ngưng lại, cẩn thận quan sát Lâm Dịch.
Khuôn mặt thanh tú đến cực điểm, thân thể thon dài lộ vẻ gầy yếu, một đầu tóc đen nhỏ vụn, một bộ quần áo bằng vải bố, ngoại trừ trong tay trái có một bao tay màu xanh da trời có chút tính chất bất phàm, còn lại tựa hồ không có gì kinh người, hay là nói, hắn cũng không phải cường giả thánh giai, chỉ là hắn có năng lực mời những cường giả thánh giai khác?
Ám Minh không khỏi âm thầm suy đoán.
Thấy biểu lộ trên mặt Ám Minh, La Á liền biết rõ bề ngoài Lâm Dịch thật sự khiến người khó mà tin được hắn là một gã cường giả thánh giai, trên thực tế, nếu như hắn không phải rất rõ ràng cách làm người của Lâm Dịch, biết rõ Lâm Dịch tuyệt đối không khoác loác, hắn cũng sẽ không tin tưởng.
La Á lập tức cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân yên tâm a, Lâm Dịch đích thực là một thánh giai!
- Cái gì?
Nghe La Á khẳng định như vậy, mặc dù Ám Minh có chút suy đoán trong nội tâm cũng nhịn không được chấn kinh một hồi, đôi mắt không khỏi mang theo vẻ khiếp sợ nhìn Lâm Dịch.
Trái lại, Lâm Dịch chỉ nhẹ nhàng cười cười, đối với Ám MInh nhẹ gật đầu, cũng không có lên tiếng.
La Á ở một bên cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân, hiện giờ ngài có thể nói kỹ càng một ít tình huống cho Lâm Dịch nghe rồi.
Lâm Dịch cũng gật đầu cười, nói với Ám Minh:
- Bá phụ, có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng ra.
Ám Minh trấn tĩnh trong chốc lát, sau đó liền không chế được rồi, dù gì thì hắn cũng là tộc trưởng gia tộc, tuy rằng Lâm Dịch tuổi còn nhỏ mà thực lực đạt tới thánh giai, nhưng hắn tin tưởng La Á, cũng không có tỏ vẻ hoài nghi, chỉ cảm khái một tiếng, nói:
- Lâm Dịch quả nhiên là thiên tài, tuổi còn nhỏ mà đã có thực lực như vậy, Ám Minh bội phục, bội phục.
Trong mắt lộ ra sự tán thưởng.
Thế nhưng Lâm Dịch lại không thèm để ý, cười nói:
- Bá phụ quá khen rồi, kính xin bá phụ nói chính sự đi.
Ám Minh vẫn nhịn không được cảm thán liếc nhìn Lâm Dịch, sau đó mới mở miệng nói:
- Đại khái là hơn một tháng trước, đám hắc y nhân kia đột nhiên xuất hiện, không nói một lời nào, trực tiếp phát động tấn công những tộc nhân gia tộc ta đang khai thác tại lưu ngân khoáng mạch, cuối cùng, buông tha cho một gã tộc nhân, nói là tiện thể nhắn lại cho ta, từ nay về sau lưu ngân khoáng mạch chính là của bọn hắn, sau khi nghe được, ta tự nhiên không phục, vì vậy ngày hôm sau liền muốn mang theo đại bộ phận cường giả trong tộc phản công, hòng đoạt lại lưu ngân khoáng mạch.
Nói xong, biểu lộ Ám Minh cũng có chút trầm xuống.
- Thế nhưng thực lực đám hắc y nhân kia lại cường đại vượt quá dự kiến của ta, nhất là tên cường giả thánh giai xuất hiện cuối cùng, càng là tồn tại cường đại chúng ta không cách nào chống lại, vốn là hơn hai trăm tên tộc nhân, hôm nay chỉ còn lại năm mươi hai người...
Thanh âm Ám Minh dần dần suy sụp xuống, trong đôi mắt lóe ra cừu hận thấu xương.
Hơn hai trăm tên tộc nhân, bất quá chỉ một ngày mà chết đi hơn phân nửa. Với tư cách là tộc trưởng, khó trách hắn cừu hận như vậy.
- Nếu như không phải cuối cùng ta chớp được thời cơ, thoát khỏi tay tên cường giả thánh giai kia, chỉ sợ lúc này...
Trên mặt Ám Minh lộ ra biểu lộ ảo não, hận ý điên cuồng nhúc nhích trong mắt hắn.
Hắn hận! Hận tư cách tộc trưởng của hắn, lúc gia tộc lâm vào cảnh sinh tử tồn vong, lại vô lực bảo vệ gia tộc, cuối cùng chỉ có thể một mình trốn chạy để bảo toàn tính mạng.
Nhưng hắn có thể không trốn sao? Trong gia tộc xa xa ngoài vài chục kilomet, còn có thê tử của hắn và những tộc nhân còn lại cần hắn dẫn đầu, còn đối với thực lực cường giả thánh giai của đối phương, không phải một bát cấp chiến sĩ như hắn có thể ngạnh kháng, ngoại trừ chạy trốn để bảo toàn tình mạng, hắn còn có thể làm như thế nào?
Lâm Dịch nhíu mày, nhưng chợt có thể minh bạch nỗi khổ tâm của Ám Minh, cùng La Á nhìn nhau, trầm mặc nửa ngày, thẳng đến khi cảm xúc Ám Minh hơi bình phục lại một chút, Lâm Dịch mới mở miệng nói:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó?
Ám Minh cười khổ, giống như tự giễu mình.
- Sau đó ta chạy thoát ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất mang theo những người còn lại chạy tới nơi này, thánh giai quá mạnh mẽ, ta căn bản không có biện pháp chống cự, chỉ có thể tạm thời rời khỏi sơn mạch, đến nơi này, đồng thời gởi một phong thư cho La nhi, trên thực tế, cái này cũng chỉ là một loại cách làm không cam lòng của ta mà thôi, cho nên, mặt sau tín thư ta có ghi chú rõ, đối phương có cường giả thánh giai, nếu như La nhi không cách nào tìm được cường giả đồng cấp mà nói, thì cũng không cần tới, không nghĩ tới hắn thật sự lại tìm được.
Nói tới chỗ này, Ám Minh nhìn Lâm Dịch, trong đôi mắt lóe lên vẻ kích động, khom người thật sâu nói:
- Lâm Dịch, đại thù Ám gia, xin nhờ ngươi rồi.
Nói xong, Ám Minh lại cung kính cúi người thật sâu với Lâm Dịch lần nữa.
Lâm Dịch khẽ gật đầu, nói:
- Bá phụ yên tâm đi, Lâm Dịch sẽ cố gắng, ngày mai chúng ta xuất phát, trở lại lưu ngân sơn mạch a.
Ám Minh lập tức kích động nhẹ gật đầu, cảm kích nhìn về phía Lâm Dịch...
Lưu Ngân khoáng mạch cách thành Hi á vài trăm kilomet về phía bắc, để tiện hành động, Lâm Dịch chỉ dẫn theo hai người La Á và Ám Minh mà thôi, dù sao thì cái này là báo thù cho Ám gia, tự nhiên cần Ám Minh ở đây.
Đây là một khối sơn mạch rất lớn, phập phồng không ngớt, ước chừng ngàn dặm, vùng hoang vu này tiếp giáp với Mạn vân sơn mạch, cho nên ma thú ở đây cũng cưc kỳ thưa thớt, đây cũng là nguyên nhân ma Ám gia dám ở địa phương này mấy trăm năm như vậy.
- Lâm Dịch, tòa núi cao kia, chính là Lưu ngân khoáng mạch.
Ám Minh chỉ vào địa phương hơn mười dặm phía trước, nới với Lâm Dịch, Lâm Dịch đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy tòa núi kia ước chừng cao hơn nghìn thước, thẳng tắp như đao gọt đứng trong sơn mạch, tuy rằng có chỗ kết nối liên tiếp với sơn mạch chung quanh, nhưng nhìn chỉnh thể vẫn cực kỳ nổi bật.
Lâm Dịch nhẹ gật đầu, vừa muốn nói chuyện, lại thấy hướng kia bỗng nhiên bộc phát ra một hồi quang mang cực kỳ chói mắt, chợt, một cỗ gợn sóng từ đó kích động ra.
Biểu lộ Lâm Dịch lập tức khẽ biến, chợt, một ầm bạo khí ầm ầm từ rất xa truyền đến.
- Có cao thủ giao chiến!
Lâm Dịch lập tức phán đoán ra, quay đầu lại nói với La Á và Ám Minh.
- Các ngươi tìm một chỗ ẩn núp đi, ta đi xem qua.
Nói xong, cũng không để ý đến ánh mắt lộ ra biểu lộ kinh hãi của hai người, thân hình trực tiếp khẽ động, hóa thành một đạo tia máu, cách mặt đất ước chừng hơn mười mét, bắn vọt về chỗ kia như một mũi tên.
La Á và Ám Minh tắc thì kinh hãi liếc nhìn nhau.
- Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Hảo lực lượng cường đại!
Chỉ nghe thanh âm ầm ầm không ngừng vang lên chugn quanh, hòn đá ở một bên cũng bị gợn sóng kích động kia đánh nát bấy, hắc mang trên người hai người lập tức nhấp nhoáng, đã phá vỡ Khai Môn.
- Trước tiên tìm một chỗ ẩn núp đi!
Ám Minh quyết định thật nhanh, hô lên, La Á lại có chút bận tâm nhìn bóng lưng Lâm Dịch rời đi, sau đó nhẹ gật đầu, thân hình hai người bạo lên, thối lui về phía sau.
Mà thân hình Lâm Dịch như điện, chỉ một lát sau đã chạy tới khu vực chiến đấu, chỉ thấy trên không trung, hai thân ảnh đang không ngừng giao phong, khí kình cường đại chính là bạo phát ra từ trên người hai người này.
- Lực lượng rất mạnh!
Sau khi tới gần, Lâm Dịch mói cảm giác được lực lượng cường đại đến từ không trung,
Chỉ thấy chung quanh sớm đã là một mảnh bừa bộn, có hơn trăm cổ thi thể sớm đã bị tàn phá không chịu nổi ngổn ngang, hoặc là bị chôn dưới bùn đất, hoặc là bị đè trong loạn thạch, toàn bộ tràng diện, thoạt nhìn khiến người khác nhìn mà giật mình.
Mà trên không trung, hai đạo thân ảnh hư vô đang không ngừng giao thoa với nhau, khí bạo kinh người theo hai người không ngừng di động bộc phát ra, như một đợt khí sóng ầm ầm khuếch tán, những nơi nó đi qua, bạo tạc bốn phía, hòn đá bay tán loạn, hai người trong lúc kịch chiến, căn bản không phát hiện được Lâm Dịch tới gần.
Ánh mắt Lâm Dịch hơi quét, sau khi tìm một tảng đá lớn, thân hình nhoáng một cái liền nấp sau cự thạch, từ góc độ này, chỉ cần bọn hắn không bay đến sau lưng Lâm Dịch thì không cách nào phát hiện ra Lâm Dịch cả.
Lâm Dịch sau khi giấu kĩ thân hình, lập tức thu liễm khí tức của mình lại, cường giả đã ngoài tinh vị cản, cũng đã có thể nương theo khí tức để cảm ứng, mà công phu thu liễm khí tức này, cũng là học được từ chỗ Lâm Cường trong hai năm qua.
- Trương Chửng Phàm! Ngươi không nên khinh người quá đáng!
Một thanh âm tức giận ầm ầm vang lên, Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn lên, giữa đó lại giao thoa một cái, sau đó một thân ảnh đón lấy khí sóng chi lực thoát ly vòng chiến, bay đến không trung.
Chiến đấu đình chỉ lại, hai thân ảnh lập tức hiện lộ ra chân diện mục, Lâm Dịch ở sau cự thạch lập tức ngẩng đầu lên nhìn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.