“Tô Khinh, Tô Khinh, anh dừng lại, đừng đi về phía trước nữa!”
Đây là một con đường nhỏ ở ngoại ô, chỉ rộng hơn đường đơn một chút, hai bên là cây cối thưa thớt và đồng ruộng hoang vu.
Tô Khinh lái xe trượt hơn mười mét cực kì tự nhiên rồi dừng lại. Sau đó y nhảy xuống khỏi xe, xắn cao tay áo để lộ cánh tay với những đường cơ cân xứng, trên đầu đội chiếc mũ đã giặt đến phai màu, áo sơ mi xanh đậm cởi hai cúc cổ. Không biết y làm thế nào mà làn da tối hẳn đi mà đen như thật, nhìn qua rõ ràng là một người thường xuyên chạy rông phơi nắng ngoài đường.
“Có gì không ổn?” Y vừa nói vừa giả vờ chui xuống dưới gầm xe sờ sờ mó mó.
Lúc này, Thường Đậu ghé tai y nói qua thiết bị liên lạc:“Em dò được ở đó có một điện trường không gian rất lớn, các anh đã chạy tới bên cạnh nó rồi. Điện trường không gian này rất kì lạ, bình thường điện trường bị cưỡng chế tạo thành đều không ổn định, như cái không gian chúng ta mở ra từ trên người Trịnh Uyển ấy, nhưng mà nó lại là một trường ổn định. Hai tầng không gian nhập lại làm một, bây giờ em không thể xác định được các anh vào rồi sẽ xảy ra chuyện gì.”
Tô Khinh dừng tay thò đầu ra, rống lên với Quý Bằng Trình đang ở trên xe:“Này lão già, còn bao xa nữa?”
Thường Đậu sửng sốt, Hồ Bất Quy thấp giọng giải thích:“Y đang hỏi bọn họ còn cách khu vực mục tiêu của chúng ta bao nhiêu đấy.”
“À…A!” Thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-lam-an/1825277/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.