Chương trước
Chương sau
“Cậu…cậu đó!” Đến lúc trong văn phòng chỉ còn lại hai người Chung Thạch Lương và Khấu Đồng, Chung…bây giờ phải gọi là Chung tướng quân, mới đập bàn đứng lên, trợn mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lườm Khấu Đồng đang mỉm cười tươi rói ung dung ngồi uống trà trước mặt mình,“Cậu đúng là…đúng là…gan lớn bằng trời!”
Khấu Đồng nháy mắt mấy cái, vô liêm sỉ nói:“Đừng sùng bái tôi như vậy, ngượng lắm.”
Chung Thạch Lương quơ tay cầm ngay một xấp tài liệu đáp vào đầu y, cơ hồ tức thở :“Cậu tự xem đi!”
Khấu Đồng heo chết không sợ nước sôi xoa xoa cái trán, cầm tài liệu đọc nhanh như gió, đến lúc buông xuống thì cười lên thành tiếng:“Hay ho làm sao, trong quân đội thực sự có người của chúng, bọn này tay dài thật, chả chỗ nào không chõ được vào.”
Chung Thạch Lương điên tiết quét mắt nhìn hắn.
Khấu Đồng đón ánh mắt của ông, không chút thành ý nói:“Ai nha, thế mà làm tôi sợ muốn chết. Đồng chí lão Chugn này, tôi chỉ là một bác sĩ giang hồ yếu đuối văn nhược thôi đó nha, nhìn đi, hoảng tới mức tim đập như nổi trống rồi đây này.”
Chung Thạch Lương thở dài chống hai tay lên mặt bàn:“Cậu nói thử nghe xem, cấp trên ra lệnh đình chỉ mọi hoạt động huy động các quân khu gần đây, giờ bảo tôi tìm người kiều gì ?”
“Khởi động trạng thái chuẩn bị chiến tranh khẩn cấp.” Khấu Đồng nói khoác mà không biết ngượng.
“Bậy ! Nói hươu nói vượn.”
Khấu Đồng thu lại nét cười, thân mình gầy mảnh hơi lao về phía trước, ngón tay gõ gõ trên tập tài liệu:“Tôi không nói bậy, ông xem tình hình này còn chưa đủ nghiêm trọng hay sao? Giáo quan, đừng giả vờ hồ đồ trước mặt tôi, tôi biết ông ngồi ở vị trí này dù không biết rõ nội tình của Utopia thì trong lòng cũng đã sớm có tính toán rồi.”
Khi hắn gọi hai chữ ‘giáo quan’, Chung Thạch Lương giật mình, ánh mắt lại hơi mềm xuống, Khấu Đồng hạ thấp giọng :“Thế giới này đã bệnh đến nguy kịch rồi, ông không nhìn ra hay sao ? Cho dù có trị bệnh bằng hóa chất, cho dù cá chết lưới rách đồng quy vu tận, cũng phải xử lý ‘tế bào ung thư’ nọ. Nếu không tương lai làm người mà ngay cả yêu ghét buồn vui của chính mình cũng không làm chủ được, còn sống làm gì nữa ?”
“Tôi biết một vài chuyện, dù có không biết thì ban nãy Tô Khinh nói cũng đủ rõ ràng rồi.” Chung Thạch Lương nhìn hắn một hồi, chậm rãi lắc đầu,“Cậu có thể nói cá chết lưới rách, tôi có thể nói đồng quy vu tận, cậu có muốn mạng tôi, bắt tôi cùng cậu đi tìm chết tôi cũng đồng ý không nói hai lời. Nhưng mạng tôi cho được, quyền lực trong tay lại không cho được, mở một cửa này, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì trăm cái mạng, nghìn cái mạng của tôi cũng không đền nổi, trách nhiệm này tôi không gánh vác được đâu.”
“Tôi biết.” Thật lâu sau, Khấu Đồng mới gật đầu. Ánh mắt hắn nhìn sang trong văn vắt. Trong khoảnh khắc, bác sĩ Khấu tựa hồ có chút xuất thần, nhưng hắn phản ứng lại rất nhanh, thở dài,“Giáo quan, vị trí này không ngon lắm nhỉ.”
Chung Thạch Lương cười khổ.
“Vậy nếu chúng tôi có thể đánh vào bảy tấc của con rắn này thì sao?” Khấu Đồng bỗng nhiên nói,“Nếu chúng tôi thực sự có thể hoạch định ra một trận đổ bộ Normandy thứ hai thì sao?” [*]
[Trận đổ bộ Normandie được gọi là trận chiến vì nước Pháp; Ngày 6/6/1944 (hay còn gọi là Ngày D),cách đây đúng 70 năm, hàng trăm ngàn binh sĩ quân đội khối Đồng minh đã thực hiện một cuộc đổ bộ táo bạo quy mô lớn nhất trong thời kỳ Thế Chiến II vào các bãi biển vùng Normandie, đánh dấu một trong những bước ngoặt quan trọng của cuộc chiến tranh tàn khốc này.
Đây là cuộc tấn công từ biển vào đất liền lớn nhất trong lịch sử, với hơn 150.000 quân lính của Mỹ, Anh, Canada cùng với quân kháng chiến Pháp, Tiệp Khắc, Ba Lan, Bỉ, Hà Lan, Na Uy, theo các chiến hạm lớn nhỏ từ miền nam nước Anh kéo vào bờ biển nước Pháp, đối mặt với hệ thống phòng thủ dày đặc của quân Đức Quốc Xã.
Sau một tháng chiến đấu quyết liệt, quân Đồng minh giành được lợi thế, đẩy được quân Đức ra khỏi các căn cứ quân sự tại Normandie. Normandie trở thành bàn đạp cho quân Đồng minh tiến về giải phóng thủ đô Paris của nước Pháp và sau đó là cả châu Âu, góp phần quan trọng vào việc chấm dứt Thế Chiến II.]
“Các….cậu?”
Khấu Đồng im lặng cười rộ lên:“Khi đất nước này gặp nguy nan, chung quy phải cần đến một đám liều mạng không nhà không nghề đứng ra chứ.”
Chung Thạch Lương nhìn hắn không lên tiếng, Khấu Đồng lười nhác đứng lên duỗi eo, ngáp dài một cái:“Tôi trước nay vẫn thấy con người sống mà không thoải mái thì chẳng bằng không sống, giáo quan ông nói có phải không? Ông cứ làm việc đi, tôi đi tìm nhóm Tô Khinh bàn chính sự đây.”
Dưới sự đồng ý ngầm và âm thầm chứa chấp của Chung Thạch Lương, một đám tội phạm bị truy nã cứ thế ngông nghênh ở lại căn cứ ST, ngày ngày ăn rau dưa xanh màu thiên nhiên, tuy rằng vẫn mệt rũ như chó chết, cơ mà tốt xấu gì cuộc sống cũng được cải thiện ít nhiều.
Nhân viên bên ngoài không dám nghênh ngang công khai lộ mặt, chỉ có thể bí mật điều tra, ngâm mình trong đống tài liệu về Utopia mà Hùng tướng quân để lại. Bọn họ vùi đầu vào lục tìm trung tâm thần bí của Utopia giữa vô vàn sách vở nhiều như núi nhưng so với hiện thực lại quá mức giản đơn, chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Người vui vẻ nhất chính là Thường Đậu, thiết bị của căn cứ ST so với tổng bộ đội Quy Linh chính là đại bác so với súng cao su, tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Khấu Đồng một lòng một dạ đi đào bới tiểu sử cuộc đời của Trịnh Thanh Hoa, ba ngày ba đêm không thò ra khỏi phòng, ngoại trừ nhận lấy tư liệu đã được đội Quy Linh sắp xếp xong xuôi thì không cho ai khác quấy rầy, mân mê cái của nợ gì tuyệt đối không người biết được. Tô Khinh bị Quý Bằng Trình lôi đi kêu là học tập nâng cao, đến cả Hồ Bất Quy muốn gặp y cũng khó.
Lúc này, một già một trẻ ngồi trong một căn phòng nhỏ. Quý Bằng Trình ngồi đối diện với Tô Khinh, trên đầu đeo quả tai nghe to tổ chảng, dây nối trên tai nghe cắm vào một chiếc hộp màu bạc trông không giống bất cứ cái gì.
Tô Khinh nhắm mắt lại, trên huyệt thái dương cũng nối dây, nhưng kim đồng hồ ở đầu dây bên kia lại không hề dao động, một lúc lâu sau, y mở mắt ra như bỏ cuộc, xoa xoa lên thái dương:“Lão già, không được.”
“Tĩnh tâm lại, ta đã nói với mi rồi, điểm mấu chốt là tâm không tạp niệm.” Quý Bằng Trình ra dáng đại tiên bảo.
Tô Khinh sụp vai xuống:“Lão già, lão cứ để tôi ra ngoài tìm Phí Triết cho rồi. Đừng làm việc vô ích nữa, cả ngày bắt ngồi như minh tưởng thế này làm gì? Tôi có muốn xuất gia làm sư đâu, nghĩ mãi mệt hết cả óc.”
Quý Bằng Trình mở mắt ra, không nói không cười nhìn y.
Tô Khinh đấu mắt với lão một hồi, lại ngồi về vị trí:“Thôi được rồi, coi như nhắm mắt nghỉ ngơi vậy.”
“Có còn nhớ tên Utopia chết vào cái hôm đầu tiên ta với cậu gặp nhau không?”
“A…… vụ này……” Tô Khinh sửng sốt một chút, thực ra là gần quên rồi,“Hình như có chút ấn tượng……”
“Lúc đó cậu vừa rời khỏi đội Quy Linh, mang theo nhóc chết tiệt lưu lạc bên ngoài, vẫn còn là một thằng làm công tay chân vụng về, bị bọn chúng theo dõi.” Quý Bằng Trình chậm rãi nói,“Hôm ấy cậu bị người ta bắn trúng một chân, nằm trên mặt đất không làm sao mà bò dậy được, có nhớ thời điểm đó nghĩ cái gì không ?”
Tô Khinh suy nghĩ một hồi rồi thành thực lắc đầu, lúc lâu sau mới sực tỉnh nói:“A….A, là người đó, tôi nhớ ra rồi, phải rồi, tôi vẫn luôn nghĩ không biết gã chết như thế nào, chỉ thấy gã chạy chạy rồi ngã nhào về phía trước đúng không nhỉ ? Cảm giác cứ như tôi dùng ánh mắt giết chết gã ấy.”
“Cũng chẳng khác lắm.” Quý Bằng Trình nói.
Lão hơi lao người về phía trước giữ chặt lấy cổ tay Tô Khinh:“Cậu thử xem, thử xem có thể cảm giác được cảm xúc của ta giống như Lam ấn cậu quen biết trước đây không.”
Tô Khinh cau mày, cẩn thận cảm thụ một hồi rồi lắc đầu:“Tôi chỉ có thể mơ hồ cảm giác được cảm xúc mãnh liệt thôi, bình thường không cảm thấy. Cảm xúc của người khác với tôi cũng như những tạp âm ồn ào có decibel thấp trong cuộc sống hằng ngày, cơ bản đã quen thuộc đến mức không thấy mình ‘nghe’ được cái gì đặc biệt nữa rồi.”
Quý Bằng Trình không buông tay y ra:“Lúc cậu nhìn tên Utopia bắn mình bị thương xong chạy đi, có cảm giác gì?”
Tô Khinh chần chừ một lúc, trả lời không khẳng định:“Chắc là kinh hoảng….nhỉ?”
“Nhớ lại cảm xúc lúc ấy đi.”
Tô Khinh thử nhớ lại một chút nhưng trong lòng lại chỉ hiện ra mỗi từ ‘kinh hoảng’ rất trừu tượng, lúc lâu sau, y lắc đầu____Chuyện này giống như buộc một người trưởng thành phải nhớ lại cảm giác sợ sấm sét sợ sâu bọ khi còn bé, năm xưa là sự sợ hãi rõ ràng như thế, mà sau này không tài nào nhớ ra mình đã sợ ra sao.
Quý Bằng Trình thở dài:“Lúc ấy kẻ kia bị dọa chết. Cậu suy nghĩ cẩn thận trạng thái tâm không tạp niệm của mình thì sẽ hiểu, có nhớ định luật lan truyền cảm xúc không ? Đó là một loại sóng, nếu cảm xúc mà cậu phóng thích có thể khiến tần sóng của những người khác đồng bộ cùng nó thì cậu có thể chi phối cảm xúc của họ. Gã kia không có thân thể khỏe như vâm của cậu, không chịu nổi cảm xúc ngoại lai tấn công mãnh liệt, cho nên mới chết.”
Tô Khinh dùng ánh mắt nhìn thầy chùa lừa đảo nhìn lão ta.
Quý Bằng Trình cũng không để ý, nói tiếp:“Ta vốn nghĩ mấy năm nay đã dạy cho cậu biết yêu ghét vui buồn của thế gian là như thế nào. Nhưng tâm tư của cậu quá phức tạp, lại thêm những gì đã trải qua khiến lá gan cậu to đến ném chết chó, ít khi có được cảm xúc mãnh liệt nào. Đã thế đôi khi cậu chỉ cần liếc mắt là nhìn ra trong lòng người khác nghĩ gì, thế là tự thấy chẳng cần phải nghe tiếng lòng của người ta nữa.”
Lúc này có người nhẹ nhàng gõ cửa hai tiếng, Hồ Bất Quy nói vọng vào:“Hai người ra đây một chút, bên bác sĩ Khấu hình như vừa có tiến triển.”
Quý Bằng Trình đáp lời rồi bỗng nhìn sang Tô Khinh mà nở một nụ cười quỷ dị. Lão xoa cằm, biểu cảm rất chi là đáng khinh:“Cơ mà….không cảm giác được cảm xúc loại ba, loại một chắc là có thể chứ?”
“Hả?”
“Nhìn tên kia rồi nghĩ ra vài chuyện tốt là được, thử đê.” Lão lừa đảo cười hì hì vỗ vai y, khi quay người lại thì sắc mặt trở nên thối hoắc, lẩm bẩm :“Gỗ mục không thể khắc.”
Tôi nghe thấy đấy nhá….Tô Khinh bất đắc dĩ nghĩ.
Hồ Bất Quy đợi không đến một phút đồng hồ đã thấy Tô Khinh đi theo Quý Bằng Trình ra khỏi phòng. Anh thấy sắc mặt lão không tốt, đợi cho lão đi rồi liền nhịn không được vuốt một cái nhẹ nhàng lên trán Tô Khinh:“Chẳng phải ông ấy là sư phụ em sao ? Người ta lớn tuổi rồi, đừng chọc giận ông ấy mãi thế.”
Tô Khinh nhớ tới lời Quý Bằng Trình nói, không lên tiếng, chỉ cười cười nhìn chằm chằm vào Hồ Bất Quy.
Hồ Bất Quy bị y nhìn cho chẳng hiểu ra làm sao, không có người khác ở đây, anh thả mềm giọng, hỏi khẽ:“Sao thế?”
“Này, anh có cảm thấy……” Tô Khinh bất giác phát hiện mình thế mà lại đi tin lời lão già Quý Bằng Trình kia thật, nhất định là hâm rồi, thế là lời nói nghẹn lại, mắt trợn trắng lên, không định nói tiếp.
“Cảm thấy cái gì?”
“…được rồi, có thấy vui vẻ chút nào không?”
Hồ Bất Quy ngẩn người, Tô Khinh thở dài:“Xem ra là không có.”
Hồ Bất Quy cúi đầu cười ra tiếng, duỗi tay ôm chặt Tô Khinh từ phía sau lưng:“Cảm thấy mà.”
Sau đó, anh bổ sung:“Không phải chỉ là một chút.”
Đậu xanh rau má, cái gã muộn tao buồn nôn này !
Khấu Đồng giống như dân chết đói chỉ còn một hơi thoi thóp từ châu Phi bò về. Hắn yếu ớt ỉu xìu xuội lơ một chỗ, không còn sức đâu mà đi khiêu khích Tô Khinh đùa giỡn Hồ Bất Quy nữa, sau đó đổ rạp xuống sofa bỏ lại một câu:“Mấy người tự xem đi.”
Rồi chôn đầu úp mặt xuống, im bặt.
“Trịnh Thanh Hoa chưa từng đề cập đến thứ này với tôi.” Trình Vị Chỉ nói đoạn, dừng một chút, bỗng nhiên nhíu mày như vừa nhớ ra cái gì, lại bổ sung,“Thế nhưng…… tôi còn nhớ lúc trẻ ông ta từng nói, ông ta hi vọng có được tự do, nếu có thể sáng tạo ra một thế giới để cho mình được tự do, nếu có thể mở ra một không gian chỉ có ông ta mới có thể khống chế, ông ta sẽ đặt tên nó là ‘Sáng thế số 1’.”
Tô Khinh nhặt một cái áo khoác phủ lên người Khấu Đồng, tiếp đó lập tức chuyển sự chú ý của mọi người lên tập báo cáo dày cộp mà Khấu Đồng đưa ra ngay trước khi sắc mặt Hồ Bất Quy biến thành màu đen sì. Y mở báo cáo ra, phần đầu là tiểu sử của Trịnh Thanh Hoa, mấy tuổi làm gì, người từng xuất hiện cùng ông ta và cả phân tích yếu tố tâm lý, phần sau là một đống thuật ngữ cùng với một cái bản đồ bị vẽ đánh dấu loằng ngoằng nguệch ngoạc không nhìn ra nguyên bản.
Tô Khinh:“……”
Y ngượng ngùng buông tập tài liệu xuống:“Sao bác sĩ Khấu viết có cái báo cáo mà cũng không thể dùng tiếng người vậy?”
Đại đa số mọi người đều chỉ nhặt nhạnh được hai tin tức từ bản báo cáo này : Trịnh Thanh Hoa không phải là thứ tốt lành gì, và vị trí của cái thứ được giáo sư Trình gọi là ‘Sáng thế số 1’ đã được bác sĩ Khấu thần thông quảng đại tính toán ra.
Cuối cùng Hồ Bất Quy mang bản báo cáo này đến văn phòng của Chung Thạch Lương lần thứ hai. Chung Thạch Lương lật hết từ đầu đến cuối một lượt, ước chừng khoảng hai tiếng sau, ông ta ngẩng lên gật đầu với Hồ Bất Quy, khép báo cáo lại, rút ra một tập tài liệu trong ngăn kéo nhét vào máy xén giấy.
“Tiến vào trạng thái khẩn cấp chuẩn bị chiến tranh, căn cứ có thể cung cấp cho các cậu tất cả những chi viện cần thiết.”
Sau đó bọn họ thu thập trang bị từ nhà máy chế tạo vũ khí và phối hợp với nhân viên kĩ thuật của căn cứ xem xét địa điểm được bác sĩ Khấu đánh dấu trong bản đồ.
Khuôn mặt thường niên mang tính chọc cười của Thường Đậu trở nên nghiêm túc khác thường:“Dưới tình hình chung…… nhât định sẽ bị bỏ qua không chú ý tới, loại thiết bị cách ly này thật kì lạ.”
“Tình huống gì vậy?” Lục Thanh Bách hỏi.
Thường Đậu ngẫm nghĩ, giải thích:“Giống như…giống như sáng kiến áo tàng hình mà người ta phát minh ra tầm mấy chục năm trước vậy. Dùng một loại chất liệu tán xạ ánh sáng làm thành quần áo mặc vào người, phía sau thân thể hướng vào hệ thống chụp ảnh rồi chiếu bóng từ đằng trước, nhìn chính diện sẽ thấy phần thân của người đó tựa như không tồn tại.” [*]
[Đoạn này nói về nguyên lý làm áo tàng hình bằng cách bẻ cong đường đi của ánh sáng nhờ vật liệu tán xạ ánh sáng để đánh lừa thị giác, tìm hiểu thông tin chi tiết : LINK]
“Thiết bị cách ly này cũng tương tự áo tàng hình.” Thường Đậu gãi đầu,“Hơn nữa nhìn từ bản đồ thì khu vực này nằm dưới một cái hồ, thật sự rất khó tìm. Nếu không phải bác sĩ Khấu khẳng định nó nằm gần khu vực này thì sẽ chẳng ai nhìn ra manh mối.”
“Kín đáo không một kẽ hở như vậy sao?” Tần Lạc hỏi.
“À….kẽ hở thì vẫn có.” Thường Đậu gõ một chuỗi mệnh lệnh trên thiết bị xử lý của căn cứ ST, màn hình lớn trước mặt mọi người lập tức xuất hiện một bản đồ cực lớn có đường định mức,“Ở vị trí dưới nước 130 mét, ước tính 400 mét vuông. Tín hiệu dưới nước bị điện trường năng lượng rất mạnh gây nhiễu, không thể dò ra tình hình cụ thể.”
“Đừng đánh rắn động cỏ, cho người đi tới đó xem xét tình hình trước đã.” Hồ Bất Quy vừa mới nói xong, Tô Khinh đã đứng lên, còn thuận tay xách cả Quý Bằng Trình bên cạnh:“Em với sư phụ đi xem cho.”
Quý Bằng Trình:“……”
Thằng khỉ này chỉ lúc tóm lão đi bán mạng cùng mới gọi lão là sư phụ!
Chung Thạch Lương im lặng không lên tiếng đứng một bên nhìn bản đồ trước mặt Thường Đậu.  Một cảnh vệ viên chạy vào ghé tai ông nói gì đó, Chung Thạch Lương gật đầu. Bây giờ ông rất có phong thái tướng ở biên cương không nhìn thánh chỉ, mặc kệ ai gọi điện tới hỏi đều hờ hững thờ ơ, thậm chí phía trên phái hai người xuống tận nơi cũng bị ông im ỉm không lộ mặt ra mà dùng ngay vũ lực để hầu hạ.
Cảnh vệ viên đi rồi, Khấu Đồng mới sáp lại, thăm dò sắc mặt ông rồi hỏi:“Thế nào rồi?”
“Xem ra lần này cậu làm không sai.” Chung Thạch Lương suy nghĩ hồi lâu mới buông một câu đánh giá,“Thế nhưng…… chuyện sau đó giải quyết thế nào?”
“Sau đó?”
“Con rết trăm chân, chết mà không yên.” Đánh hạ căn cứ này hay làm thịt Trịnh Thanh Hoa, là có thể giải quyết dứt điểm Utopia sao?
“Cái này ấy à……” Khấu Đồng ngẫm nghĩ rồi bật cười:“Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng nhiều. Lang bạt kì hồ ở bên ngoài gần một năm nay, dù phải cược mạng ra cũng nhất định phải lấy lại ‘quyền phản kháng hợp pháp’ của đội Quy Linh cho bằng được’.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.