Hồ Bất Quy đá văng cánh cửa, thiếu chút nữa nó bật ra đập bẹp mũi Thường Đậu.
Thường Đậu cảm thấy một luồng sát khí ập thẳng vào mặt, cậu chớp chớp mắt ngơ ngẩn nhìn Hồ Bất Quy hùng hổ đi phăm phăm, hoàn toàn không biết mình đã đắc tội tôn đại phật này ở chỗ nào.
Em phá giải được mật văn rồi mà…Thường Đậu tội nghiệp nghĩ.
Sau đó cánh cửa bị đạp lại mở ra từ bên trong, người đi ra lần này là Tô Khinh đang cười hì hì. Thường Đậu đang ủ ê chỉ thờ ơ chào hỏi y, sau đó tùy tiện ngẩng đầu liếc nhìn y một cái. Không ngờ liếc một cái xong, ánh mắt cậu chàng đóng đinh trên người Tô Khinh luôn.
Áo sơ mi của y đứt văng hai cúc để lộ Khôi ấn hình trăng tròn dưới xương quai xanh….cùng với dấu vết sẫm màu rõ ràng không phải do muỗi cắn.
Làm một nhân viên kĩ thuật xứng chức, phim người nhớn và anime là môi trường nuôi bọn họ lớn lên, có mấy thằng con giai tìm niềm sung sướng với phim con heo mà không tò mò ngó nghiêng đến mấy ổ GV cơ chứ ?
Vì thế Thường Đậu rung động, cảm giác như bị thiên lôi đánh trúng, dưới ánh nhìn chăm chú và bí hiểm của Tô Khinh, cổ họng cậu chàng khó khăn giật một cái, run rẩy nói:“Em…có phải em……”
Cậu chỉ chỉ Tô Khinh, lại chỉ chỉ phương hướng đội trưởng Hồ dứt áo ra đi khi nãy, bỗng thấy cõi lòng dâng trào nỗi bi thương Gió lùa sông Dịch lạnh lùng ghê, liền khóc không ra nước mắt mà hỏi:“Các anh….chẳng lẽ…ơ….ừm…chẳng lẽ em…..”
Tô Khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-lam-an/1825268/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.