“Đây là…… thứ gì?”
Trong phòng điều khiển căn cứ ST, tất cả mọi người há mồm trợn mắt nhìn vòng giới hạn đang dần dần mở rộng trên tấm bản đồ trong màn hình lớn.
Toàn thế giới đều bị bao phủ trong đó, từ mấy chục điểm sáng vươn ra vô số tia xạ, chúng nó nối liền với nhau như một cái mạng nhện khổng lồ và không chút thiện ý.
“Cái gì thế này?” Phương Tu hỏi.
Cùng thời gian đó, một người khác cũng hỏi ra vấn đề giống câu hỏi của Phương Tu như đúc. Người này thoạt trông đã rất già, cho dù tuổi thật của lão không đến mức già nua ốm yếu đến vậy, nhưng dường như từ sâu thẳm linh hồn của lão đã thối rữa ra rồi. Lão ngồi trên sofa, cúi người về phía trước, trên khuôn mặt dày đặc đốm đồi mồi toát lên thần sắc cuồng nhiệt, si mê nhìn những điểm sáng liên kết với nhau.
Ngay cả 11235 đứng bên cạnh lão cũng không kìm được thò đầu ra nhìn, có chút hiếu kì.
“Là hạt giống.” Một thiết bị liên lạc để trên mặt bàn, nửa người trên của một người đàn ông xuất hiện trước mặt họ. Đó là một người ông già tóc trắng xóa nhưng tinh thần trông có vẻ rất tốt, trên cánh mũi đeo kính không gọng. Ánh mắt ông ta rét căm căm, nhìn như thể bên ngoài đồng tử được phủ một lớp thủy tinh lóe lên ánh sáng lập lòe, chẳng khác nào một loài động vật máu lạnh.
“Giáo sư Trịnh.” Người đàn ông già nua trên sofa vội quay lại.
Trịnh Thanh Hoa lại quay đi nhìn về mạng lưới đang dần dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cuc-lam-an/1825278/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.