Edit: Angelevil
"Cô thật sự là Nguyễn Vi?" Người đàn ông trong xe kinh hãi nói, trông thấy Nguyễn Vi, đặc biệt là bộ đồng phục cảnh sát trên người cô mà lắc đầu không dám tin.
"Thật không ngờ, chúng ta vậy mà lại gặp lại nhau, anh nói xem đây không phải là món quà ông trời ban ơn xuống cho tôi sao?"
"Ban ơn? Cô có ý gì?" Huống Nhất Thần cảm nhận được ánh mắt rét lạnh của Nguyễn Vi, sợ hãi hỏi. Anh ta vẫn không thể nào tin được rằng người ở trước mặt mình đây chính là Nguyễn Vi trước kia.
"Anh không nên mau quên như vậy chứ, có điều cũng không sao. Dù gì thì tôi cũng đã ghi nhớ biển số xe của anh, sau này có cơ hội sẽ tới tìm, ta cùng ôn lại chuyện xưa." Nói xong, Nguyễn Vi nở một nụ cười khiến da đầu người khác run lên.
Cô đặt còi báo động lên trên nóc xe, tiếng còi vang lên, các xe phía trước đều nhường đường.
Mãi đến khi xe đã đi được một quãng đường, Trương Ức An mới phá vỡ sự im lặng trong xe.
"Người đó tên là Huống Nhất Thần? Cô quen anh ta sao?"
Dáng vẻ tàn nhẫn vừa rồi của Nguyễn Vi đã biến mất, cô cười xin lỗi với Trương Ức An: "Anh ta là bạn học cũ của tôi, làm sao tôi có thể quên được."
Trương Ức An đột nhiên hiểu ra điều gì đó, anh cẩn thận hỏi: "Anh ta cũng là một trong những người đó?"
Nguyễn Vi đưa mắt nhìn đi nhìn lại Trương Ức An mấy lần, cô liền nhìn thấu được suy nghĩ của Trương Ức An: "Anh sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cu-khong-tieng-dong/1712456/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.