Edit: Angelevil
"Pháp y Trương, pháp y Trương?" Nguyễn Vi kêu đến hai lần nhưng Trương Ức An vẫn cứ như người mất hồn không đáp lại, vì vậy cô vươn tay ra, ngay khi đầu ngón tay mới chạm vào Trương Ức An, cả người anh liền tỉnh táo lại lùi về sau hai bước.
Mồ hôi lạnh trên trán Trương Ức An chảy ra, Nguyễn Vi thì hoảng sợ trước hành động đột ngột của anh.
"Pháp y Trương, anh không sao chứ?" Nguyễn Vi vừa tự trấn an mình vừa hoang mang lo lắng nhìn Trương Ức An.
Trương Ức An gượng cười, khôi phục lại bình tĩnh, ngoảnh lại nhìn quả bóng bay đỏ đó một lần nữa: "Chúng ta đi thôi."
Nói xong, Trương Ức An bước đi trước về phía lều trại của đoàn xiếc, Nguyễn Vi đầy hoài nghi theo sau anh. Cô cũng vô thức quay đầu nhìn lại quả bóng bay màu đỏ đó; nhưng Nguyễn Vi không rõ, quả bóng bay này có gì đặc biệt, tại sao Trương Ức An lại để ý đến nó như vậy?
Lúc Nguyễn Vi và Trương Ức An bước vào rạp xiếc, diễn viên đang tập luyện ném bình lửa trên sân khấu. Chỉ trông thấy anh ta ngồi trên chiếc xe đạp một bánh, ba bình lửa trong tay nhảy múa tựa như tinh linh, cho đến khi anh ta nhìn thấy Nguyễn Vi và Trương Ức An đi vào.
Người đàn ông dừng lại, anh ta liếc sang một người đàn ông cao lớn khác, mặc vest và đi giày da ở bên cạnh. Người đó liền hiểu ý, quay lại nhìn thấy Nguyễn Vi và Trương Ức An.
"Xin hỏi hai người tới có chuyện gì sao? Buổi biểu diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-cu-khong-tieng-dong/1712457/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.