Thật khó tưởng tượng rằng một người như vậy, lại từng rơi vào khủng hoảng tinh thần khi mới chỉ 21 tuổi.
Đó là điều mà các nghiên cứu viên thường nghĩ đến khi đứng trước Tân Hòa Tuyết.
Chàng thanh niên tóc đen đứng ở quầy tiếp tân của viện nghiên cứu, đang điền vào mẫu đăng ký.
Vì cần thực hiện thao tác tỉ mỉ, y tháo găng tay, để lộ những ngón tay thon dài và xinh xắn. Móng tay cắt gọn, sạch sẽ, được chăm chút kỹ càng. Y khoác bên ngoài một lớp áo lông dày, bên trong là áo cổ cao màu trắng, thêm chiếc khăn choàng màu xám nhạt quấn nhẹ quanh cổ, trông chẳng khác nào một sinh viên yên tĩnh thời hòa bình, đang ngồi chờ ở quán cà phê trong tiết trời mùa đông để ôn bài.
Nghiên cứu viên đưa mắt nhìn y điền vào thông tin cá nhân:
Họ tên: Tân Hòa Tuyết
Giới tính: Nam
Tuổi: 21
Thân phận: Dẫn đường
Tình trạng hôn nhân: ...
Có lẽ nghiên cứu viên nhìn chăm chú hơi lâu.
Tân Hòa Tuyết ngẩng đầu lên, mỉm cười nhã nhặn, giọng ôn hòa:
“Viện nghiên cứu của các anh có phong cách thiết kế thật đặc biệt.”
Nghiên cứu viên giật mình như bị bắt quả tang, cười gượng đáp:
“Nhìn qua đúng là có hơi giống cơ sở tư vấn tâm lý kiểu… hơi đáng sợ, nhưng mà thật ra không phải đâu, haha… Thực ra nơi này là phòng thí nghiệm chính quy của trung ương quân khu.”
Nghiên cứu viên lúng túng lật lại lời nói của mình:
“Ý tôi là, đây đúng là viện nghiên cứu thuộc liên hợp quân khu dành cho lính gác và dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-benh-khien-van-nguoi-say-dam-giua-chon-quyen-uy/4908030/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.