9
"Vương gia, cẩn thận lời nói." Cuối cùng Tiêu Dục hạ giọng, nghiêm khắc cảnh báo hắn.
Ngay cả lúc này, hắn vẫn lo lắng cho danh dự của An Bình.
"Hoàng huynh, ngài rõ ràng đã biết tất cả, tại sao vẫn không tỉnh ngộ, chẳng lẽ ngài muốn giống ta, mất đi A Du thì mới chịu lòng sao?" Tiêu Thần trở nên kích động, hắn nhanh chóng bước tới, định kéo Tiêu Dục.
Nhưng không ngờ câu nói nào đó đã chạm đến nỗi đau trong lòng Tiêu Dục.
Hắn cười lạnh, vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt Tiêu Thần.
Tiêu Thần bị đánh lệch hẳn đầu sang một bên.
Sau một lúc lâu, hắn mới tỉnh lại, rồi chậm rãi mỉm cười với Tiêu Dục.
"Hoàng huynh, thần đệ từng cùng Chu Du nhận được một ân huệ từ ngài, giờ thần đệ muốn sử dụng nó."
Hắn nhìn thẳng vào Tiêu Dục, từng từ từng chữ rõ ràng, "Thần đệ muốn dùng ân huệ đó để xin cưới An Bình quận chúa."
"Ta không đồng ý!" An Bình nghe thấy, nước mắt rơi xuống, run rẩy kéo tay áo Tiêu Dục, "Hoàng Huynh, cầu xin huynh, hắn sẽ g.i.ế.c An Bình mất."
Tiêu Dục lặng thinh không nói, tình thế trở nên căng thẳng.
"Hoàng huynh, ngài đã thấy kết cục của ta, ta không muốn ngài hối hận." Đến giờ phút này, hắn vẫn lo lắng cho hoàng huynh của mình.
Nhưng Tiêu Dục lại không muốn nhận lấy tình cảm đó, hắn u ám nhìn, im lặng không nói gì.
Cuối cùng, ánh mắt đầy khó xử của hắn chuyển sang ta.
Ta cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuc-mung-tan-lang/3624387/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.