Trong tòa chung cư đổ nát, Tạ Chẩm Thư đang ngắm nghía tấm chip của 7-006. Đây là trụ sở bí mật của Bác Sĩ, nó sẽ giấu những người sống sót mà nó tìm được ở đây.
Trong nhà rác rưởi chất đống nhưng lại được xếp gọn gàng, còn có cả lò sưởi điện cùng bàn uống trà.
Bác Sĩ vừa bận rộn đun trà vừa bảo: “Tôi quen 7-006 lắm, lần nào cậu ta từ chiến trường Nam Bắc về cũng đều do tôi chăm sóc đấy. Anh là gì của cậu ta? Bạn à?”
Tạ Chẩm Thư nắm chặt tấm chip trong lòng bàn tay, đáp: “Ừ.”
Bác sĩ đặt tách trà đã khử trùng lên bàn rồi rót trà vào, cặp mắt điện tử hiện chút vẻ khẩn thiết: “Uống đi uống đi, đừng khách sáo làm gì, tôi thích uống trà với người khác nhất đấy. Nếu anh là bạn của 7-006 thì tức là anh cũng là bạn của tôi rồi. Anh đói không? Chỗ tôi còn có thịt nướng đó. Nhìn này, đây là khay nướng thịt được sản xuất từ thế giới cũ nè… Xin lỗi anh, lạc đề rồi. Chà, nói thế nghĩa là anh đến tìm 7-006 hả?”
Tạ Chẩm Thư nói: “Ừ, anh có biết cậu ta đang ở đâu không?”
Bác Sĩ một tay chống cằm, một tay uống trà với tư thế vô cùng thỏa mãn. Nó đáp: “Hồi trước thì có, lúc tôi phụ trách chăm sóc cậu ta bọn tôi còn uống trà với nhau cơ, về sau cậu ta bị điều đi làm thí nghiệm nên bọn tôi chưa gặp lại lần nào. Chà, hoài niệm ghê.”
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Anh lấy được con chip
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880397/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.