Bác Sĩ rất thân thiết với người bạn này, trước khi ra mở cửa nó thậm chí còn không buồn che bình thí nghiệm lại. Nó mở cửa, nhiệt tình kêu lên: “Bé Bong Bóng!”
Tạ Chẩm Thư nhìn qua cánh tay máy khua loạn xạ của Bác Sĩ mà chẳng thấy ai.
Ngoài cửa gió rét thấu xương, tuyết quất ngập cặp mắt điện tử của Bác Sĩ mà nó không buồn lau, chỉ cúi đầu chìa một cánh tay máy ra nhẹ nhàng bắt tay với người mới tới, như thể chạm vào một thứ gì đó mong manh dễ vỡ. Lúc bấy giờ Tạ Chẩm Thư mới nhìn thấy kia là một con người máy bé xíu.
Người máy nhỏ vào nhà rồi cởi chiếc mũ len thủng lỗ chỗ ra, để lộ một đôi mắt to khả ái. Nó đã bị thương, cánh tay trái bị dỡ từ bao giờ, lỗ hổng còn lại có dấu vết bị bẻ và giật, các linh kiện bên trong thò lò ra ngoài song đều được lau rất sạch.
Bác Sĩ đóng cửa lại, đứng giữa hai người, nó bèn giới thiệu đôi bên: “Bé Bong Bóng, đây là anh Tạ, bạn mới của tôi. Anh ấy hiền lành tốt bụng lắm, không bắn súng bừa bãi đâu, cậu không cần phải sợ. Anh Tạ, đây là Bé Bong Bóng, bạn tốt của tôi, nó là một người máy dọn vệ sinh rất xuất sắc. Chúng ta gặp nhau ở đây là do duyên số đấy, nào, mọi người bắt tay đi!”
Tạ Chẩm Thư lịch sự chìa tay ra, nhưng Bé Bong Bóng lại hơi nhút nhát, nó núp sau lưng Bác Sĩ, chỉ ló cặp mắt ra nhìn Tạ Chẩm Thư. Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880395/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.