Đúng sáu giờ sáng, Bác Sĩ đẩy xe đến cửa lưới cảm ứng. Lúc này trời hẵng đang lờ nhờ tối, lỗ kiểm tra phủ một lớp sương. Bác Sĩ cúi xuống nói vào lỗ kiểm tra: “Cho tôi dấu thông qua với, tôi đi chuyển xác với nó.”
Ánh sáng bên trong lỗ kiểm tra lóe sáng rồi quét xuống dưới. Bé Bong Bóng đang ngồi trên xe đẩy, nom điệu bộ rõ uể oải, cái tay xẻng rũ lờ đờ.
Bác sĩ bảo: “Nó bị thương, vẫn chưa hẹn lịch tu sửa nên tôi phải phụ nó một tay.”
Lỗ kiểm tra quan sát chúng một hồi mà không thấy có gì bất thường, bèn bật đèn xanh vẽ dấu tạm thời cho Bác Sĩ, cho bọn chúng thông qua. Bác Sĩ đẩy xe vào trong, cả đường đi không trao đổi một lời với Bé Bong Bóng, bước vào phạm vi theo dõi của lũ người máy tuần tra.
Lũ người máy tuần tra có thân hình đồ sộ gớm ghiếc như Yếm Quang. Đầu bọn chúng đã được cải tiến, tuy không có mắt điện tử nhưng có thiết bị kiểm tra tương tự. Gáy nhô ra, lúc phát hiện thấy nguy hiểm phần gáy có thể đổi thành nòng pháo hoặc nòng súng, chiếc vòng trên tay còn điều chỉnh được tốc độ bắn.
Bác Sĩ căng thẳng như đang đi trên băng mỏng, nó dùng “Khúc hát Bảo vệ Liên minh Hoa hồng” để giúp mình thư giãn. Trước ánh nhìn chòng chọc của người máy tuần tra, nó chậm rãi cúi người tỏ vẻ cung kính hết mực. May mà con dấu tạm thời rất hữu hiệu, suốt đường đi không một con người máy tuần tra nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880394/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.