Lửa tràn hành lang, bất chấp làn khói mù mịt, Tần vẫn gọi: “Tần Minh!”
Tần Minh thở hổn hển, “ưm” mấy tiếng đáp lại, cậu ta lăn vài vòng trên mặt đất nhằm bỏ trốn, ai dè vừa lăn tới cửa đã bị Rắn Lục lôi về.
Rắn Lục nói: “Muốn chạy à? Đừng có mơ!”
Tần nghe thấy thế bèn bảo: “Mau thả em ấy ra, Tô Hạc… Khụ, khụ!”
Khói dày đặc cay xè khiến Tần phải đưa khăn lên bịt mũi. Y ho dữ dội, cổ họng như ngậm cát, tiếng khàn đặc.
Tô Hạc Đình nói: “Gọi mãi Tô Hạc Đình cũng chẳng ích gì đâu, bom được hẹn giờ hết rồi, cách hai mươi phút nổ một quả, tôi cũng không làm gì được.”
Tần giận dữ: “Nói dối!”
Tô Hạc Đình cười: “Được thôi, tôi nói dối, anh cứ coi như tôi nói dối đi.”
Tần không nhìn được mặt cậu, nhưng thấy giọng cậu ngạo nghễ, bình tĩnh như thường chứ không phải giả vờ thì bảo: “Cậu lừa tôi, chính cậu vừa mới nói cậu không muốn chết cơ mà.”
Tô Hạc Đình lựa lựa một hồi trên mặt đất, chọn được một khẩu súng coi như sạch sẽ, đáp: “Thế nên tôi phải đi đây, anh cứ ở đây toi mạng với Chợ giao dịch đi. Cơ mà đừng lo, tôi sẽ đưa Tần Minh đi cùng.”
Tần lại bật ho, hồi lâu sau y nói: “Mèo Con, cậu làm thế này sẽ chỉ khiến tình cảnh của người lai càng khốn đốn mà thôi. Cậu ngẫm lại đi, Hình Thiên đang theo dõi sát sao, chúng ta trở mũi dùi vào nhau thì có ích gì? Thà hãy dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880282/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.