Tô Hạc Đình vung vẩy ngọn đèn trên đuôi: “Đúng là không ngờ được, hai người đang làm gì vậy?”
Chị Đại nói: “Đóng cửa sổ, đi vào đi đã rồi nói tiếp.”
Ô cửa sổ nó đã hết đường cứu chữa, may mà Hội Nói tục có chuẩn bị, đã cất sẵn đồ dự trữ trong nhà thờ. Tóc Hai Bím lục lọi một hồi rồi lắp ô cửa sổ dự phòng lên, cẩn thận đóng kín các cạnh để tránh có khe hở.
Ai nấy lục tục ngồi xuống, từ ngọn đèn nhỏ, bọn họ đều có thể nhìn ra gương mặt tái nhợt của Chị Đại. Chị Đại thấy Tần Minh bèn hỏi: “Nhóc này là ai đây?”
Tô Hạc Đình đáp: “Em trai của Tần.”
Ánh mắt Chị Đại nhìn chăm chăm: “Ồ, ông chủ nhỏ Tần, y có em trai từ bao giờ vậy?”
Tô Hạc Đình: “Tôi cũng thấy lạ, nhưng chuyện này cứ để sau đi, trước hết nói xem các người ra sao đã.”
Chị Đại: “Tôi cần hỏi cậu một câu.”
Tô Hạc Đình đã tiên tri sẵn, bèn lập tức đáp: “Được rồi, không phải tôi nổ.”
Hòa Thượng vỗ đầu gối đánh bép vẻ rất yên tâm phấn khởi: “Tôi không cược sai mà, tôi biết ngay nhóc con nhà cậu tuyệt đối sẽ không làm chuyện kiểu này.”
Tô Hạc Đình nhất quyết phải làm người xấu, cậu ngả người ra ghế, cười bảo: “Không phải thế, chẳng qua tôi chưa kịp thôi.”
Hòa Thượng: “Lần nào khen cậu cậu cũng phải mạnh miệng, ranh con, tại sao cậu cứ phải làm người xấu nhỉ? Lần trước…”
Tô Hạc Đình giơ tay bịt một bên tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuan-diem-thu-kich/2880281/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.