Hà Minh và Phong Vạn Lý ăn chung về chung, Cố Tình Thâm đẩy thuyền liền tay! Editor: Yang Hy Dưới ánh trăng treo lơ lửng giữa trời cao, thành phố bị ánh đèn che lấp chẳng còn ngôi sao nào sáng nổi, khiến vầng trăng kia trông vừa cao ngạo, lại vừa cô đơn đến lạ. Sau khi cấp cứu, tình trạng của Ngụy Hằng đã ổn định, chỉ là còn chưa tỉnh lại. Với tình hình khả quan thế này thì đã đủ để chuyển lên phòng bệnh thường. Nghe vậy, Tần Dương mới thở phào nhẹ nhõm, cứ như vừa được đại xá, tảng đá đè trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống. Các thành viên của đội trinh thám cũng phấn khởi không kém, thi nhau giơ tay giành suất trực đêm canh Ngụy Hằng. Nhưng cuối cùng vẫn bị Hà Minh dỗ dành về nghỉ ngơi hết, chỉ còn lại Phong Vạn Lý ở lại với anh. “Cũng may Tiểu Ngụy là bán ma, lại không bị thương vào chỗ hiểm, chứ không thì chắc lên bàn thờ rồi đấy.” Phong Vạn Lý nhìn Hà Minh, lại liếc sang Tần Dương đang lặng lẽ ngồi bên giường bệnh: “Anh tính sao đấy? Định để Tiểu Ngụy tự tìm đường chết thật à?” Hà Minh cũng thở dài nhìn về phía giường bệnh: “Thật ra tôi cũng không nghĩ Tiểu Ngụy lại làm vậy. Nhưng lời đã nói ra rồi, với tính của Tiểu Nguỵ thì dù có ngăn lại, chỉ cần mình lơ là một chút, cậu ấy vẫn sẽ làm như thế thôi.” “Ít nhất khi cậu ấy làm điều đó trước mặt mình, mình còn có thể ra tay cứu kịp.” Hà Minh thu lại ánh nhìn. “Cái tên Tần Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tuong-nhan-qua-mieu-khuan/4682129/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.