Tái xuất với màn lái xe hung hiểm theo xì-tai Phong Vạn Lý Editor: Yang Hy Ngụy Hằng nhìn ra ngoài kết giới, thấy miệng mọi người mấp máy mà không nghe tiếng, đoán chắc cú là Hà Minh vừa dựng lên kết giới cách âm. Tần Dương thì đã hạ hỏa, bị trói cũng chẳng làm gì được, thôi thì như lời Hà Minh nói, ngồi nói chuyện đàng hoàng với Ngụy Hằng vậy: “Cậu muốn gì?” “Cậu có hận tôi không?” Tần Dương nhìn cậu như thể đang nhìn người mất não, giọng nói chứa đầy mỉa mai: “Cậu hỏi cái quái gì thế? Đương nhiên là hận rồi, cậu nghĩ tôi ngu chắc?” Thế nhưng Ngụy Hằng lại chẳng nổi giận, chỉ cười khổ một tiếng: “Vậy cậu muốn tôi trả lại thế nào?” “Đơn giản thôi. Mạng của cậu!” Tần Dương vừa nói vừa cười lạnh, “Cậu định đền thật hả? Nhìn tôi xem, giờ cậu có đâm tôi cũng chẳng phản kháng được. Với lại, ai biết cái tên mặt lạnh kia có nuốt lời không.” “Không, tôi sẽ tự mình đền.” Ngụy Hằng vừa nói vừa nhìn ra ngoài chỗ Hà Minh đang đứng, lắc đầu. Thấy vậy, Hà Minh chẳng nói một lời, phất tay tháo luôn trói buộc từ dòng nước Vong Xuyên trên người Tần Dương, khiến anh ta không khỏi kinh ngạc. “Cậu không biết đội trưởng nhà tôi đâu. Tuy nhìn ảnh lạnh lùng như vậy, nhưng thật ra cực kỳ bênh vực người nhà. Chỉ vì thế mà mới cho tôi cơ hội này để nói chuyện với cậu.” Ngụy Hằng cười khẽ, “Nhưng một khi ảnh đã nói gì, thì chắc chắn sẽ giữ lời. Về độ uy tín, ảnh đứng nhất.” Chỉ là… chắc tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tuong-nhan-qua-mieu-khuan/4682128/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.