Cái sự “có duyên” này đúng là… hơi quá rồi đó Editor: Yang Hy Phong Vạn Lý lẽo đẽo theo sau Hà Minh bước vào thang máy. Giờ này vốn chẳng mấy ai đi lại, thành ra bên trong chỉ còn hai người họ. “Sếp, tầng mấy ạ?” Phong Vạn Lý cười toe toét hỏi. Hà Minh nhìn tên này một cái. Đúng là Hồ tộc có khác, gian xảo hiện rõ trên mặt. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù là mình tự bấm hay để Phong Vạn Lý bấm giúp, cậu ta cũng sẽ biết tầng mình ở thôi. Cân nhắc xong, Hà Minh dứt khoát nhường: “Tầng tám.” Đến lượt Phong Vạn Lý sững người. Ban đầu cậu chỉ muốn trêu chút chơi chơi, chứ chẳng bận tâm chuyện Hà Minh ở tầng nào. Giờ thì khác rồi. Nếu lỡ mà là hàng xóm thiệt, đúng là ngượng muốn độn thổ. Hà Minh thấy đối phương im lặng thì nhướng mày hỏi: “Sao thế?” “Ờ… số phòng của anh là bao nhiêu?” Phong Vạn Lý nói xong thấy vẻ mặt Hà Minh vẫn ngơ ngác, vội bổ sung: “Quan trọng với tôi lắm đó.” Hà Minh càng thêm nghi ngờ, định buông vài câu cà khịa nhưng liếc mắt sang bảng nút bấm thì chỉ thấy mỗi tầng tám sáng đèn. Trong đầu anh vụt qua một linh cảm không lành, mấy câu đang định nói cũng nghẹn trong cổ, ngoan ngoãn đáp: “Tám lẻ chín.” Phong Vạn Lý thở phào như trút được gánh nặng. Tòa chung cư thiết kế hình vuông rỗng ruột, chính giữa là thang máy và cầu thang bộ, phòng “lẻ một” ở đầu dãy, còn “lẻ chín” tận cuối. Tuy cách chỉ vài bước, nhưng ít ra cũng có khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tuong-nhan-qua-mieu-khuan/4682123/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.