Hà Minh – Phong Vạn Lý, môt mối duyên trời định Editor: Yang Hy Phong Bắc Thần vừa nhấp ngụm trà, vừa thủng thẳng kể tiếp: “Còn cái vụ vì sao cậu Hà kia đeo mặt nạ á? Ông đây cũng chịu. Chả biết đâu.” Phong Vạn Lý gật gù, trong đầu vẫn đang nghiền ngẫm câu chuyện, đồng thời bất chợt cảm thấy cái chiêu “mặt dày đeo bám” này nghe sao mà quen quen… hình như mình cũng từng dùng rồi thì phải? “Thế còn tin đồn?” Phong Vạn Lý đột nhiên bồi thêm một câu khiến ông nội sặc trà, ho sặc sụa như muốn trút hết phổi ra ngoài. Phong Vạn Lý bị doạ cho hú tim, cậu vội vàng vỗ vào lưng ông cho thuận khí. “Cháu tính mưu sát ông đấy hả?!” Phong Bắc Thần cuối cùng cũng dừng ho, giọng khàn khàn, vừa thở vừa lườm cháu trai. Phong Vạn Lý thì mặt dày không chừa, giọng thản nhiên như nước lạnh: “Tin đồn gì đấy ông?” Phong Bắc Thần: “…” Giờ mà đổi ý đuổi thằng cháu này khỏi đội trinh thám được không? Tất nhiên là không. Phong Bắc Thần vừa than thở, vừa tự trách mình ngu ngốc đưa cháu vào làm ở đội trinh thám, giờ học đâu không học, học mỗi thói xấu của bọn trong đó, ông đành thở dài kể: “Cháu còn nhớ vụ quân phản loạn ba ngàn năm trước chứ?” “Nhớ ạ.” Phong Vạn Lý gật đầu, cậu cười nhăn nhở: “Ông đừng bảo sếp con là quân phản loạn nhé?” “Ngược lại.” Phong Bắc Thần lắc đầu rất nghiêm túc, “Cậu ấy là người của liên quân. Nhưng… trước khi gia nhập thì diệt luôn cả tộc mình.” . Lời đồn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tuong-nhan-qua-mieu-khuan/4682122/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.