Chắc cái khoản “mặt dày bám riết không buông” là truyền thống nhà họ Phong rồi quá! Editor: Yang Hy Dù ngoài miệng hay gọi là tổ tiên, nhưng thật ra người đó chính là ông nội và là người thân thiết nhất với Phong Vạn Lý. Cũng dễ hiểu thôi, vì cậu được ông nội Phong Bắc Thần nuôi lớn từ nhỏ. Phong Bắc Thần là ông già gân thích cà khịa nhưng lại sống ẩn dật tách biệt với tộc. Căn nguyên cũng từ chuyện xưa: cha mẹ Phong Vạn Lý mất sớm, cậu được giao cho ông nuôi nấng. Nếu giờ đây cậu có thể trở thành một thanh niên vừa đẹp trai vừa tài năng, thì phần lớn công lao là của ông. Nghĩ lại hồi nhỏ, Phong Vạn Lý đúng là bị cả tộc ghẻ lạnh. Cha mẹ mất sớm, bản thân cậu cũng từng bị cho là “ngỏm củ tỏi”, vậy mà chẳng hiểu sao sống lại. Từ đó trong tộc chia làm hai phe: một bên bảo cậu được trời thương, sau này sẽ trở thành niềm tự hào của Hồ tộc; còn phe cánh kia thì réo cậu là sao chổi mang kiếp cô tinh, khắc cha khắc mẹ, là tai họa sắp giáng xuống tộc. Cuối cùng nhờ ông nội Phong Bắc Thần sống lâu trăm tuổi, người khỏe như vâm mới dập tắt được miệng đời. Nhưng trước đó, Phong Vạn Lý cũng từng chịu nhiều lần ánh mắt khinh khỉnh, đủ để cậu sinh nghi về giá trị của bản thân. Cộng thêm việc mãi không luyện ra được cái đuôi thứ hai, cậu đã từng có một thời gian sa sút tinh thần. Người kéo cậu ra khỏi cái hố đó chính là Phong Bắc Thần, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tuong-nhan-qua-mieu-khuan/4682121/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.