Âm thanh của kẻ chết, người sống chớ nên nghe Editor: Yang Hy Tần Dương nở một nụ cười rạng rỡ với Ngụy Hằng: “Lâu quá không gặp rồi, đi! Tôi mời cậu đi uống trà sữa!” Ngụy Hằng nhìn anh ta, trong mắt hiện lên một tầng cảm xúc phức tạp: “Tần Dương… cậu không hận tôi sao?” Cậu sợ Tần Dương sẽ nói “có hận”, nhưng cũng lại mong anh ta thật sự hận mình. Bởi vì đến chính mình còn thấy mình đáng ghét, thì Tần Dương sao có thể không ghét được? “A Ngụy, nói thật thì, tôi đã từng hận.” Tần Dương thở dài. “Nhưng tôi nghĩ, Tiểu Liễu chắc chắn không muốn tôi hận cậu. Năm đó… cũng coi như tai nạn. Tôi không thể để con bé thất vọng thêm nữa.” Nói xong, anh ta nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Ngụy Hằng: “Sau này có thời gian, cậu cũng nên đến thăm con bé… Lâu lắm rồi, chắc Tiểu Liễu cũng nhớ cậu lắm.” Ngụy Hằng nghe đến đây, hòn đá đè nặng trong lòng bấy lâu như được nhấc ra. Cậu nở nụ cười nhẹ nhõm, khẽ gật đầu đáp lời: “Nhất định rồi. Chúng ta cùng đi thăm em ấy.” “Nhớ đó nha!” Tần Dương bá vai Ngụy Hằng, “Được rồi! Bạn thân yêu quý của tôi, vậy cậu có chịu nể mặt đi uống ly trà sữa với tôi không?” “Đi thì đi! Nhưng nói trước, lương chưa phát, tôi đang làm nghiên cứu nên cháy túi rồi đó, ly này cậu mời nha!” Ngụy Hằng cũng bật cười đáp lại. “Cậu y như xưa, không thay đổi gì hết!” Tần Dương bật cười bất lực. “Được rồi được rồi, đi thôi!” Hai người bạn thân cứ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tuong-nhan-qua-mieu-khuan/4682124/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.