20.
Lần này Thái Hân không nhường nhịn gì nữa, nhất định cô phải nói chuyệnrõ ràng với Nhạc Tư Tư. Cô tới tìm cô ta, hỏi xem tại sao lại muốn làmnhư thế.
Nhạc Tư Tư cười đến mức chảy nước mắt: “Tại sao à? Đương nhiên là vìmuốn hoàn thành giấc mộng của cô thôi! Không phải đến mơ cô cũng muốnđược vui vẻ với hắn mà?”
Thái Hân cắn răng siết chặt tay, cố gắng kìm nén bản thân không đượckích động lao lên đánh: “Từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn xem cô là bạn tốt,nhường cô nhịn cô, nhưng có phải xưa nay cô chưa từng xem tôi là bạn bèphải không? Cô không muốn nhìn thấy tôi vui vẻ phải không?”
Giọng Nhạc Tư Tư đột ngột cao lên: “Đúng đấy! Tôi không muốn cô sốngtốt! Tôi đố kị, tôi hận vì mình không thể hạnh phúc được như cô! Tôighét nhất là những ngày lễ tết cô có ba mình ở bên! Những tháng ngàyhạnh phúc đó đáng lẽ thuộc về tôi! Hôm đó ba cô phải lái xe, nhưng batôi lại làm thay ba cô! Cô có biết ngày hôm sau là sinh nhật của tôikhông hả? Người đáng phải chết ngày hôm đó là ba cô mới đúng!”
Nhạc Tư Tư gần như đã phát điên. Thái Hân xông lên đưa tay muốn tát côta một cái, nhưng bàn tay dừng lại giữa không trung, cô lại gắng kìm nén thành nắm đấm: “Được, Nhạc Tư Tư, tôi sẽ nói hết chân tướng cho côbiết. Năm đó ngày nào cô cũng nói muốn được nhận búp bê vào ngày sinhnhật, tiền lương của ba cô thì được có mấy đồng, sao mà mua nổi? Cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-yeu-em-nhu-the/2155460/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.