Chương trước
Chương sau
16.

Tan tầm ngày hôm sau, Thái Hân lại thấy Trương Hách Nhiên đứng trướccửa công ty. Chỉnh tề hơn nhiều so với khi còn làm công nhân sửa chữa.

Trương Hách Nhiên mời cô xuống quán cà phê lầu dưới. Thái Hân hỏi anh có chuyện gì, khi đó Trương Hách Nhiên mới lấy hai vé mời dự triển lãm của thầy Trương từ trong túi ra đưa.

Thái Hân sợ đến ngây người: “Cậu lấy được vé đâu đó?!”

Trương Hách Nhiên nhướng mi đáp lại: “Thầy tặng đó.”

Thái Hân không thể nào tin nổi: “Đừng làm rộn! Thầy không bình dị gần gũi đến mức tặng vé cho công nhân sửa chữa đâu!”

Trương Hách Nhiên cũng không buồn phản đối, dù gì việc có phải thầy đưahay không cũng không quan trọng lắm, “Cô nói thẳng xem, cô có muốn haykhông?”

Thái Hân gật đầu như giã tỏi, vui vẻ đưa tay ra, định cướp hai chiếc vé kia vào tay mình.

Trương Hách Nhiên để cô giành một tấm.

Anh nhếch miệng cười gằn: “Cho cô hết tôi xem cái gì?”

Thái Hân: “…” Cô cứ tưởng mình sẽ được hai vé, như vậy có thể mời Lưu Nhất Sảng đi xem.

Nhưng hóa ra lại là —

“Cậu cũng đi à?” Thái Hân nghi ngờ hỏi.

Trương Hách Nhiên trả lời như một chuyện đương nhiên: “Đúng.”

Thái Hân: “Chúng ta đi cùng nhau?”

Trương Hách Nhiên: “Có vấn đề gì sao?”

Thái Hân cau mày suy nghĩ: “Cảm thấy có chỗ nào không đúng…”

Trương Hách Nhiên nhìn cô, thấp giọng: “Thái Hân này, nếu như tôi nói, sau hai lần thuê tôi có tình ý với cô thì cô sẽ thế nào?”

Thái Hân ngẩn người rồi phì cười: “Đừng có đùa, giữa chúng ta tiền bạc giao dịch rõ ràng mà!”

Trương Hách Nhiên nghiêm túc nói tiếp: “Tôi có thể trả lại tiền cho cô.”

Thái Hân ngăn lại: “Thôi đi, tôi sợ cậu không có cơm ăn mà chết mất.”

Đến ngày đi xem triển lãm, Thái Hân suy nghĩ một hồi, dù gì cũng là đixem tác phẩm của thần tượng, cô cũng nên thành kính long trọng một chútnhỉ, cô thay một cái quần màu đen, lúc đến cửa phòng triển lãm thì thấyTrương Hách Nhiên, Thái Hân bật cười. Cậu ta cũng mặc đồ chỉnh chu,không chỉ có vậy còn dùng keo vuốt tóc. Vốn cậu ta đã điển trai lắm rồi, ăn vận tỉ mỉ thì lóa mắt ngay thôi. Cậu đứng ở đó, sạch sẽ, tuấn tú,môi đỏ răng trắng và cao to phong độ.

Thái Hân bước tới chỗ cạnh anh, không nhịn được lại xỉ vả chính mình: “Nhìn tôi giống dì của cậu lắm nhỉ?”

Trương Hách Nhiên cẩn thận nhìn cô, lắc đầu: “Không giống, hôm nay cô rất đẹp.”

Thái Hân nhìn ánh mắt của Trương Hách Nhiên, cô cảm thấy đôi mắt đó là thứ đầu độc lòng người nhất trên đời.

Thái Hân chăm chú nhìn kĩ từng tác phẩm trong buổi triển lãm này. Trongmột vài bức vẽ, dường như cô còn mơ hồ nhìn thấy được giấc mơ nghệ thuật mà mình từng ấp ủ, giấc mộng đó được thai nghén vì người mình yêu mến,nhưng lại vì cuộc sống đã xóa mờ từ lâu. Cô bị các tác phẩm dẫn dắt, bất giác hồi tưởng lại từ quá khứ cho đến tận bây giờ, tự dưng lại thấylòng cay cay.

Xem xong triển lãm, tâm trạng Thái Hân cũng có phần uể oải. Cô nói vớiTrương Hách Nhiên: “Tôi nhận ra mình đúng là một người thất bại, thanhxuân của người ta là khắc cốt ghi tâm, còn thanh xuân của tôi lại khôngngười dòm ngó. Như cậu chẳng hạn, lúc ở trường học cậu cũng từng oanhoanh liệt liệt như thế, còn tôi á, tôi nghĩ căn bản không có ai biết tôi là ai đâu.”

Trương Hách Nhiên lặng lẽ nhìn cô, nghiêm túc trả lời: “Không phải vậy,không như cô nghĩ đâu. Có người nhớ đến cô, nhất định sẽ có.”

Thái Hân nhìn anh cười khẽ: “Cảm ơn cậu đã an ủi tôi.”

17.

Lưu Nhất Sảng mời Thái Hân đi ăn hải sản, không biết cô đã ăn nhữnggì mà bị dị ứng luôn. Mặt cô xanh mét, nôn một lần lại còn hơi bị sốt.Lưu Nhất Sảng muốn đưa cô đến bệnh viện nhưng đúng lúc lại có cuộc gọiđến, vẻ mặt Lưu Nhất Sảng đầy khó xử nhìn cô, Thái Hân nghĩ người gọitới chắc có chuyện quan trọng.

Cô thở dài nói với Lưu Nhất Sảng: “Anh có việc gấp thì cứ đi đi, emkhông sao, em bị dị ứng nhiều cũng quen rồi, chờ chút nữa em gọi xe đếnbệnh viện truyền dịch là khỏe thôi.”

Lưu Nhất Sảng do dự nhưng cuối cùng vẫn nghe lời rời đi.

Đột nhiên Thái Hân cảm thấy trong lòng mình khó chịu, cô nhớ tới một lời thoại trong vở kịch trên ti vi mình đã từng xem qua: Phụ nữ nói khôngmuốn nghĩa là muốn, nói không sao đâu nghĩa là có sao, nói người đi đinhưng thật ra lại muốn người ở lại. Nghĩ đến điều đó lòng Thái Hân lạikhông khỏi xót xa. Vì để cho mình kiên cường thêm một chút, cô vội ngừng suy nghĩ, chuẩn bị gọi xe đi tới bệnh viện. Nhưng vừa mới đứng lên,trời đất trước mặt đều xoay đảo, cô té thẳng xuống ghế ngồi. Những tưởng đợi một chút tình hình sẽ khá hơn, không ngờ một lúc sau, ngay cả hítthở thôi cũng thấy mình mệt mỏi, tay chân không còn chút sức lực nàonữa, cả người cô cũng không sao nhúc nhích. Cảm thấy tình hình khôngđược tốt cho lắm, Thái Hân gọi phục vụ tới nhờ họ gọi điện thoại giúpmình.

Gọi cho ai? Cô bỗng nhiên ý thức được, ở thành phố này nhiều năm nhưthế, hình như cô chỉ có Nhạc Tư Tư là bạn. Thái Hân lại thấy mình bi ai. Một người bạn như vậy thà không có còn hơn. Cô cố nghĩ, cuối cùng không còn cách nào khác, nói với người phục vụ: “Phiền cô gọi cho ‘Bác cảTrương'”.

Sau khi điện thoại kết nối, phục vụ đưa điện thoại tới bên tai Thái Hân. Cô thở hổn hển nói với Trương Hách Nhiên: “Phiền cậu tới…đưa tôi đibệnh viện…tôi trả tiền cho cậu!”

18.

Trong bệnh viện, mặt Trương Hách Nhiên lặng trầm như nước, nhìn TháiHân đang nằm trên giường bệnh truyền dịch. Anh lẳng lặng giúp cô nhìnbình nước, lại lặng lẽ ngồi bên cho đến khi các dấu hiệu dị ứng của côdần biến mất.

Chờ Thái Hân có thể tự mình đi lại được, Trương Hách Nhiên lạnh lùng hỏi Thái Hân: “Trước mặt Lưu Nhất Sảng, cô có thể giữ tự tôn một chút đượckhông?”

Thái Hân thoáng ngẩn ngơ, “Sao cậu biết Lưu Nhất Sảng?” Cô cũng trầm giọng hỏi.

Trương Hách Nhiên không trả lời cô, nói tiếp: “Dị ứng không phải chuyệnnhỏ, suýt chút nữa cô đã chết rồi đó, cô có biết không? Mà anh ta thìsao, anh ta ở đâu?”

Thái Hân không muốn trả lời vấn đề này nên quay đầu đi ra.

Giọng nói của Trương Hách Nhiên từ sau lưng vọng lại, “Trước mặt tên họ Lưu đó cô thật hèn…”

Thái Hân dừng bước, nhưng cũng chỉ một chút, không dừng lại mà tiếp tục đi thẳng về phía trước.

“…À, mà tôi có tư cách gì để nói cô đâu chứ, tôi còn hèn hạ hơn.”

Thái Hân không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi bệnh viện. Cô không nhìnthấy vẻ mặt của Trương Hách Nhiên sau lưng mình ra sao, bi thương và đau khổ đến tận thấu tim can.

19.

Mấy ngày qua, câu nói đó của Trương Hách Nhiên không ngừng văng vẳngbên tai cô, nhất là nửa câu đầu. Cô bắt đầu nghĩ lại, chẳng lẽ mình titiện đến thế. Cô ép mình không được chủ động liên lạc với Lưu Nhất Sảng. Thế là cô phát hiện ra, Lưu Nhất Sảng cũng không hề chủ động gọi chocô, thậm chí sau khi cô rời khỏi bệnh viện, anh cũng không hỏi thăm lấymột tin.

Thái Hân hơi đau lòng. Phải dửng dưng với một người đến mức nào, mới cóthể quên lãng cô đến vậy? Dù có là đồng nghiệp, khách hàng bị đau bụngđi nữa, theo phép lịch sự ai cũng sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm: “Đã đỡ hơnchưa?”

Thái Hân nhớ lại mấy ngày qua ở bên Lưu Nhất Sảng, cô cảm giác hình nhưmình không hiểu thế giới này nữa rồi. Nếu như anh ta không để ý, saophải đi ăn đi uống đi xem phim cùng cô? Nếu như anh ta có ý đó, tại saođến một câu hỏi thăm anh cũng không nhớ nổi?

Giữa lúc Thái Hân đã đau lòng suy đoán, rốt cuộc cô cũng chờ được điệnthoại của Lưu Nhất Sảng. Nhưng mà sau nhiều ngày như vậy, không phải anh ta nhớ ra hỏi thăm cô, mà anh ta lại nói: “Thái Hân à, thực ra lần nàyvề nước anh chuẩn bị kết hôn, giờ đã quyết định hôn sự rồi, mồng mộttháng sau, đến lúc đó em nhất định phải tới nhé”. Anh ta còn nói vớiThái Hân: “Thái Hân à, cám ơn em đã yên lặng quan tâm anh nhiều năm quanhư vậy, mỗi ngày đều vào like cho anh, từ thời thơ trẻ cho đến khitrưởng thành như bây giờ, biết có một cô gái thích mình như thế anh cảmthấy rất hạnh phúc. Cảm ơn em đã cho anh những cảm giác tuyệt vời nhưvậy! Hi vọng khoảng thời gian này anh làm bạn với em, em có thể giữ lạicho mình một hồi ức đẹp tươi!”

Đầu óc Thái Hân rối tung mù mịt, đến nửa ngày cô mới định thần lại.

Cô cố gắng gỡ, gỡ một đống rối rắm cuối cùng mới tìm ra được một câumình muốn hỏi: “Lưu Nhất Sảng, tôi có thể hỏi một chuyện được không? Sao anh phải làm vậy? Sao anh về để kết hôn với người ta mà còn trêu chọctôi như thế?” Thái Hân cảm giác khóe miệng mình mằn mặn, sờ lên mặt mớibiết hóa ra mình đã bật khóc rồi, không biết từ lúc nào nước mắt đã thấm nhòe khóe miệng, vị mặn chát theo dọc cổ họng tràn ngập khắp đáy lòng.

Lưu Nhất Sảng nghe xong còn kinh ngạc hơn cô: “Không phải em bảo Nhạc Tư Tư nói với anh vậy à? Nói trước khi anh kết hôn có thể giúp em giữ lạimột hồi ức tươi đẹp? Anh cảm động vị chuyện ngày nào em cũng vào likecho anh nên mới đồng ý mà…”

Thái Hân nhắm mắt, dòng nước chảy xuôi qua gò má.

Nhạc Tư Tư. Lần này cái tên đó đã hoàn toàn đông lạnh trái tim cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.