Đúng lúc ấy là đêm Giao thừa. Mấy ngày liền mây mù giăng kín bầu trời cuối cùng cũng âm thầm tản đi, ánh mặt trời le lói xuyên qua, như món quà trời ban giữa mùa đông.
Nghĩa trang vắng lặng lạ thường. Trong gió lạnh, gốc cây khô cạnh mộ bia đứng lặng như tượng, những nhánh cây cong queo, không kiêu ngạo chẳng xu nịnh, tựa một ông lão tuổi xế chiều, thủ vệ nơi này, tưởng niệm và che chở cho những linh hồn yên nghỉ.
Nhan Yểu đứng trước bia mộ, trên mặt đá đen nhánh sáng bóng khắc hai cái tên.
Khi còn sống, họ hiếm khi tụ hội cùng nhau. Một người vì yêu sinh hận, một kẻ phong lưu bạc bẽo, mỗi lần gặp mặt chỉ toàn là cãi vã và mắng chửi. Ấy vậy mà sau khi c.h.ế.t đi, lại có thể lặng lẽ nằm bên nhau.
Cô không biết kết cục này có phải là điều người mẹ đáng thương kia mong mỏi. Nghĩ lại, bà ấy cả đời truy cầu, bị hai người đàn ông phụ bạc, thật chẳng hổ danh “người đáng thương”.
Rất lâu về trước, Nhan Yểu từng hận bà.
Hận vì đã coi cô như công cụ ép hôn, hận vì sinh mà chẳng dưỡng, hận vì bà chỉ biết lợi dụng ngay cả với đứa con ruột của mình.
Nhưng ngần ấy năm trôi qua, nỗi hận thuở đầu rồi cũng hóa thành bọt nước trong khoảnh khắc bà qua đời, lơ lửng bay lên, phản chiếu thứ ánh sáng rực rỡ rồi tan biến thành hư vô, chỉ để lại chút cảm hoài mơ hồ khó gọi thành tên.
Còn người cha “tự xưng” kia, c.h.ế.t rồi mà vẫn bị chôn cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-quen-nhau/5067368/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.