Cánh tay Mặc Viễn Ninh bao quanh người cô cũng không tự chủ được ômchặt hơn, anh hôn lên gương mặt và mái tóc cô, không ngừng gọi tên cô,cố gắng trấn an cô.
Nhưng cô vẫn khóc thật lâu không thể bìnhtĩnh lại được, đại khái đây sẽ là lần cuối cùng trong cuộc đời cô khócđến chật vật trước mặt Mặc Viễn Ninh.
Sau một tháng nằm viện, Tô Quý rốt cuộc cũng có thể xuất viện về nhà.
Miệng vết thương của cô quá sâu, một tháng chưa đủ để khỏi hẳn, hơn nữa còn mất nhiều máu, bởi vậy cho dù được ra viện, nhưng sắc mặt cô vẫntái nhợt, chui vào áo khoác rộng thùng thình càng lộ ra vẻ yếu ớt.
Lên xe, Mặc Viễn Ninh liền ôm cô vào trong ngực, nhẹ nói: “Chỉ một látnữa thôi là về đến nhà rồi, dựa vào anh nghỉ ngơi một chút đi.”
Lồng ngực Mặc Viễn Ninh lúc nào cũng ấm áp, Tô Quý không hề cự tuyệt, thoải mái tựa vào ngực anh nhắm mắt lại.
Dù bây giờ cô đã hiểu rõ lòng dạ của Mặc Viễn Ninh, cô cũng không cócách nào ngay lập tức chống lại bản năng của thân thể. Cô yêu anh bốnnăm, đến bây giờ vẫn chưa dừng, ngay cả hơi thở quen thuộc của anh cũngvẫn khiến cô mê luyến.
Mà động tác của Mặc Viễn Ninh cũng vô cùng dịu dàng, anh bao quanh người cô, nghiêng đầu khẽ hôn lên trán cô.
Ít nhất trước mặt cô, Mặc Viễn Ninh vẫn làm tròn nghĩa vụ của một người yêu, một người chồng, anh vẫn trước sau như một dịu dàng với cô, rấtnhiều chuyện còn cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-noi-yeu-em/2617866/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.