Khóe môi cong lên một nụ cười thật tẻ nhạt, Đặng Trạch Minh cũng chẳng có ý sẽ ngăn cản Tống Mạn An mà gật nhẹ đầu dặn dò: “Khi nào muốn về thì gọi cho anh, anh đến đón!”
Sau khi xác nhận Tống Mạn An đã gật đầu nghe hiểu, Đặng Trạch Minh mới xoay lưng rời đi, trả lại không gian yên tĩnh cho Tống Mạn An cùng Bạch Nhược Quân vẫn đang nhắm mắt nằm đấy.
Sau khi Đặng Trạch Minh rời đi, Tống Mạn An kéo nhẹ chiếc ghế đến bên cạnh giường bệnh của Bạch Nhược Quân mà ngồi xuống, trầm ngâm ánh mắt lướt xuống phần bụng của mình tay đưa lên sờ sờ nhẹ, ngẩng đầu lên cô nhìn Bạch Nhược Quân vẫn còn đang nhắm mắt trên giường mà nhỏ giọng: “Con à! Mẹ biết phải làm sao đây?”
Lời vừa dứt khỏi đầu môi, ngón tay của Bạch Nhược Quân khẽ động nhẹ, Tống Mạn An thấy thế liền giật mình, may thay cô chưa nói ra những điều không nên nói.
Mi mắt từ từ hé mở, toàn thân nặng nhọc đầy mệt mỏi, Bạch Nhược Quân dần ý thức được mọi thứ xung quanh, cổ họng có hơi khô khốc mà ho khan, Tống Mạn An thấy thế cũng chẳng đành lòng mà đẩy ghế đứng dậy rót cốc nước, đặt thêm ống hút vào rồi đưa ống hút đến gần khuôn miệng của Bạch Nhược Quân: “Anh uống chút nước đi cho đỡ khô miệng!”
Hành động ân cần của Tống Mạn An liền làm cho Bạch Nhược Quân mũi lòng, miệng ngậm lấy đầu ống hút do Tống Mạn An đưa cho, mi mắt vẫn chăm chăm dán chặt lên người của Tống Mạn An, cho đến khi nước trong miệng bị sặc mới kịp hoàn hồn.
Tống Mạn An vì thấy Bạch Nhược Quân sặc nước mà cũng cuống quýt hết cả lên, tay nhanh chóng đặt lại cốc nước lên bàn, bàn tay nhỏ nhanh nhẹn rút khăn giấy đặt ở cạnh lau lau qua khóe miệng cho Bạch Nhược Quân.
Cho đến khi cả hai dần ý thức được ở khoảng cách này, hành động này quá đỗi thân mật, thì Tống Mạn An mới ngượng ngùng lúng túng mà nhích người ra xa Bạch Nhược Quân một chút ấp úng: “Tôi... Chỉ là tôi....”
Bạch Nhược Quân dường như cũng nhận ra vẻ ngượng ngùng ấy mà trực tiếp lên tiếng phá vỡ bầu không khí hiện tại: “Em ngồi xuống trước đi!”
Tống Mạn An như ai xui khiến mà răm rắp nghe theo lời của Bạch Nhược Quân ngồi xuống ghế.
Bạch Nhược Quân sau khi thấy Tống Mạn An ngồi xuống thì cũng chống tay xuống giường muốn ngồi lên nhưng rồi lại bị Tống Mạn An lên tiếng ngăn cản: “Sức khỏe chưa tốt, nằm đi không cần phải ngồi dậy!”
Lời của Tống Mạn An liền khiến cho Bạch Nhược Quân thôi lại ý nghĩ của mình mà buông lỏng cơ thể nằm lại xuống giường.
Mi mắt vẫn dán chặt lên người của Tống Mạn An, Bạch Nhược Quân trở nhẹ người đối diện với cô hạ giọng: “Sao em lại ở đây?”
Khóe môi ngay tức khắc bị những lời vô nghĩa của Bạch Nhược Quân chọc đến bật cười mà rằng: “Anh không thấy câu hỏi của mình vô nghĩa lắm à? Là anh ngất đi trước cổng nhà của tôi, anh bảo tôi phải thế nào?”
Mi mắt khẽ chớp, là tình huống bắt buộc, Bạch Nhược Quân mới đó nhìn thấy Tống Mạn An ở đây còn hi vọng rằng là cô còn thương xót cho mình, ấy vậy mà giờ đây liền bị cô dội cho một gáo nước lạnh vào mặt đến tỉnh.
Gượng cười Bạch Nhược Quân né tránh ánh mắt mang đầy tính giễu cợt hiện tại của Tống Mạn An mà tiếp lời hiểu ra: “Vậy là do anh nghĩ nhiều rồi!”
“Anh nghĩ thế nào?” Tống Mạn An ngờ đâu lại không buông tha cho Bạch Nhược Quân buộc miệng mà thành câu dù chưa kịp suy nghĩ xong, cũng chính vì thế mà lời vừa thốt ra khỏi đầu môi, Tống Mạn An đã vội giật mình mà im ngay không nói thêm nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]