“Anh nghĩ thế nào?” Tống Mạn An ngờ đâu lại không buông tha cho Bạch Nhược Quân buộc miệng mà thành câu dù chưa kịp suy nghĩ xong, cũng chính vì thế mà lời vừa thốt ra khỏi đầu môi, Tống Mạn An đã vội giật mình mà im ngay không nói thêm nữa.
Mi mắt không chớp, bắt kịp hành vi hiện tại của Tống Mạn An, Bạch Nhược Quân trộm cong nhẹ khóe môi mà rằng: “Suy nghĩ linh tinh không đáng quan tâm!”
Bỗng chóc sau lời của Bạch Nhược Quân, không khí trong phòng bệnh lại trở nên trống rỗng tĩnh lặng đến cô quạnh, đâu đó người ta chỉ còn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc sộc thẳng lên khoang mũi đày khó chịu.
Mi mày nhướng nhẹ, Bạch Nhược Quân trở người, lên tiếng phá vỡ bầu không khí hiện tại trong căn phòng kín: “Nếu em thấy không thoải mái thì về đi, dù sao anh cũng khỏe rồi, tự chăm sóc cho bản thân của mình được!”
Lời Bạch Nhược Quân vừa dứt khỏi đầu môi, không ngờ Tống Mạn An liền không chút do dự mà đứng lên xoay lưng định rời đi. Nhưng còn chưa đi được mấy bước đã bị Bạch Nhược Quân vờ đáng thương mà trên giường ôm lấy cổ họng của mình sặc sụa giữ chân: “Em cứ như thế mà đi thật sao?”
“Bạch Nhược Quân anh đừng dở trò nữa!” Tấm lưng vẫn đối diện hướng thẳng với ánh nhìn của Bạch Nhược Quân, Tống Mạn An vạch trần cái trò trẻ con lừa đảo của anh ra.
Đến một chút mặt mũi cũng không chừa lại, nét mặt liền xụ xuống Bạch Nhược Quân từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476855/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.