Nhưng rồi không ngờ giây phút ấy Tống Mạn An lại đưa hai bàn tay nhỏ của mình ra túm chặt lấy cánh tay của Đặng Trạch Minh, nước mắt vẫn còn chảy dài mà nức nở: “Minh Minh là em sai... Lần sau em không như thế nữa có được không?”
Mi mắt khẽ chớp Đặng Trạch Minh nắm lấy bàn tay của Tống Mạn An, khóe môi cong cong nhẹ: “An An, anh không trách em!”
“Sau này có chuyện gì thì em hãy trực tiếp nói với anh hoặc nói với Ninh Lâm có được không?”
“Em đừng tự mình làm đau bản thân mùnh như ngày hôm nay nữa có được không? Em còn có bé con trong bụng mình nữa, cho dù em không nghĩ cho em, em cũng phải nghĩ cho con của mình chứ An An?”
“Có phải điều này anh cũng đã nói với em rất nhiều lần rồi không? Nhưng mỗi khi em không tự chủ được em lại quên...”
“Minh Minh...” Tống Mạn An giữ hờ cánh tay của Đặng Trạch Minh, lay lay nhẹ như hòng tranh thủ sự thương hại của anh mau nước mắt.
“Ngoan!” Hiểu được tâm ý của Tống Mạn An, Đặng Trạch Minh cũng liền vươn tay lên sờ sờ nhẹ một bên má của cô véo nhẹ.
Tống Mạn An gượng cười trong nước mắt, cô đưa nhẹ bàn tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt mình, vờ đánh trống lảng mà nhìn nhìn xuống khay cơm vừa nảy được Đặng Trạch Minh đem lên: “Em xem anh đem gì cho em... em đói bụng rồi...”
“Là món em thích nhất đó - giò heo hầm!” Đặng Trạch Minh vừa nói vừa bưng chén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476841/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.