“Đặng Trạch Minh! Em không muốn nghe nữa!” Lời của Đặng Trạch Minh nhất thời làm cho Tống Mạn An không thể tin vào hành vi của bản thân mình mà đưa tay lên bịt kín lấy hai tai mình liên tục mà lắc đầu.
Cố tình chụp lấy hai cổ tay của Tống Mạn An buộc cô phải nghe lời mình, nhưng rồi Đặng Trạch Minh lại vô tình làm cho Tống Mạn An mất bình tĩnh hơn một chút, cô hằng giọng đầy run rẫy cự tiệt mà chống đối Đặng Trạch Minh:“Không muốn nghe mà... Thả tay của em ra....”
“An An... em nghe anh nói cho hết lời.... Em bình tĩnh lại nghe anh nói có được không...” Lay mạnh người của Tống Mạn An, Đặng Trạch Minh nhất quyết không buông tha cho Tống Mạn An dù hiện tại anh rất rõ tình trạng của cô không được ổn.
Anh chính là ghét cái thái độ của cô, mấy tháng trôi qua rồi, anh tốt với cô thế nào, Ninh Lâm chăm lo cho cô ra sao, tại sao cô không chút để tâm, cả hai đã và đang cố gắng rất rất nhiều để khiến cho Tống Mạn An cô vui vẻ, làm bao nhiêu chuyện chỉ muốn cô từ từ xóa nhòa hình ảnh người đàn ông đó ra trong tâm trí của cô thôi mà!
Nhưng rồi cuối cùng đổi lại được gì?
Một giây nhìn thấy hình ảnh của người đàn ông đó, Tống Mạn An cô lại như điên lên mà phủ nhận mọi niềm vui, mọi hạnh phúc mà Đặng Trạch Minh và Ninh Lâm phải từng cố gắng rất nhiều mới thành công giành lấy lại được cho Tống Mạn An cô.
Tại sao Tống Mạn An cứ không chịu hiểu như vậy chưa?
Cái tên Bạch Nhược Quân đó ngoài mang lại đau khổ cho cô ra thì còn lại gì chứ?
Cứ cố chấp như thế để làm cái gì?
Giữ chặt lấy cơ thể của Tống Mạn An, Đặng Trạch Minh cố gằng từng chữ một: “An An...Chỉ cần em nói muốn anh ngay lập tức đưa em đến gặp Bạch Nhược Quân...”
“Còn nếu đã không thì triệt để quên tên người đàn ông đó đi, xóa sạch mọi kí ức thuộc về người đàn ông đó ra khỏi đầu của mình đi có được không?”
Cánh môi run run nhẹ, đáy mắt ánh lên đầy chân thành, Đặng Trạch Minh đặt tiêu cự lên người của Tống Mạn An mà dỗ dành: “Anh và Ninh Lâm làm cho em bao nhiêu chuyện? Chẳng lẽ em không cảm nhận được chút nào hay sao? An An nghe lời anh, anh hứa, anh và Ninh Lâm nhất định sẽ đảm bảo cho ngày tháng sau này của hai mẹ con em tuyệt đối không thua kém bất kì một ai, có được không An An?”
“Em nghe lời anh được không An An?” Bàn tay nới lỏng đi lực đạo Đặng Trạch Minh vươn lên lau lau nhẹ đi khóe mi của Tống Mạn An lần nữa hạ mình mà nài nỉ.
“Minh Minh... em...” Tâm trí kích động đã có phần dịu nhẹ xuống, thần hồn có phần hơi không được tự chủ Tống Mạn An từ từ nới lỏng hai bàn tay đang che đậy hai tai của mình ra, ngẩng đầu lên, mi mắt hoe hoe đỏ một màu: “Minh Minh em xin lỗi!”
“Ngoan! Em không có lỗi gì cả!” Lòng bàn tay ngay lập tức chớp lấy thời cơ xoa xoa nhẹ lên đỉnh đầu của Tống Mạn An, Đặng Trạch Minh dịu dàng lau đi bao giọt nước mắt còn vươn trên khóe mi của cô, nghiêng nhẹ đầu anh thành câu: “An An, nghe lời anh quên người đàn ông đó đi có được không?”
“Em... em...” Tống Mạn An chính là không vững tâm, cô ấp úng trước lời của Đặng Trạch Minh dù thế nào cũng chẳng thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh, một lời kiên định dứt khoát.
“An An... Anh và Ninh Lâm thật sự không đủ sức nặng trong lòng em bằng một cái tên mà chưa từng bao giờ cho em lấy được một giờ hạnh phúc hay sao?” Tâm trí có phần hơi bất lực, Đặng Trạch Minh dần dần buông lỏng cơ thể của mình ra khỏi người của Tống Mạn An, dường như là muốn buông bỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]