Tống Mạn An có nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ đến việc Bạch Nhược Quân sẽ thừa nhận cô, thừa nhận đứa con của cô, nhưng biết làm sao được cô cũng chẳng thể phủ nhận dòng máu của người đàn ông này đang chảy trong người con của cô.
Vẫn còn đang lặng người suy ngẫm thì bất chớt cánh cửa phòng lại có tiếng động, Tống Mạn An trong tức khắc liền nhanh tay quệt đi nước mắt, cô gắng bình tâm, khóe môi cong nhẹ thành hình mà nhìn ra hướng cánh cửa: “Minh Minh, anh không ngủ sao mà còn vào đây?”
“Em vẫn còn chưa ăn gì! Nào lại đây đi, ăn một chút!” Vừa nói Đặng Trạch Minh vừa mở đèn lên, sau đó lại bê khay thức ăn đặt xuống bàn rồi sau đó mới đi đến chỗ của Tống Mạn An, anh cúi nhẹ người đỡ lấy cô: “Sao lại chạy qua đây ngồi đến đèn cũng không bật!”
“Chỉ là em muốn hít thở một chút không khí trong lành thôi!” Bàn tay quơ nhẹ, Tống Mạn An không thành thật mà nói bừa một lý do.
Khóe môi cong nhẹ, Đặng Trạch Minh cảm thấy Tống Mạn An nói dối quá vụng về: “Em hóng gió kiểu gì mà đến cửa cũng không mở?”
“Ngắm trăng.... Em ngắm trăng!” Mi mắt chớp chớp liên hồi Tống Mạn An lắp bắp.
Cúi nhẹ người nhìn qua khung cửa sổ, Đặng Trạch Minh xoa nhẹ lấy đầu Tống Mạn An: “May cho em hôm nay quả thật có trăng!”
Bước thêm vài bước chân, Đặng Trạch Minh đã đưa được Tống Mạn An đến sofa, anh nhẹ đỡ lấy người cô sau đó lại cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chua-tung-la-the-gioi-cua-anh/3476839/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.