Chương trước
Chương sau
Suốt quá trình của Bạch Nhược Quân đều không khỏi khiến cho Lý Thư Ái ngồi bên cạnh giật mình. Thấy vậy Lý Thư Ái liền chòm nhẹ người cô ta nắm lấy bàn tay lớn của anh lay lay nhẹ: “Nhược Quân anh làm sao thế!”

Lòng bàn tay chịu lực của Lý Thư Ái mà không khỏi cau mày, không ngờ Bạch Nhược Quân lại hất mạnh người của Lý Thư Ái ra, chẳng một lời giải thích mà cầm lấy chìa khóa xe đang đặt ở trên bàn đi thẳng ra cửa lớn.

Lý Thư Ái cũng vì thế mà không cam tâm liền bật người đứng lên chạy theo muốn níu giữ chân của Bạch Nhược Quân lại, bước chân Bạch Nhược Quân vội vã bao nhiêu Lý Thư Ái cũng vội vả chẳng kém, khi đã đủ một khoảng cách gần cô ta liền chụp lấy cánh tay của Bạch Nhược Quân dồn dập cất lời: “Nhược Quân hôm nay cuối tuần được nghỉ mà anh lại nôn nóng đi đâu vậy?”

Ánh mắt đỏ au có phần hơi bực tức bởi người giữ chân, Bạch Nhược Quân cố dùng sức tách cánh tay của Lý Thư Ái ra khỏi người mình khó chịu: “Anh có việc phải đi gấp em vào trong nhà đi!”

“Việc gấp sao? Vậy em đi cùng anh nhé!” Lý Thư Ái vì muốn biết dáng vẻ hấp tấp hiện tại của Bạch Nhược Quân là vì cái gì mà mở miệng đề nghị được đi theo.

Nhưng rồi thứ Lý Thư Ái nhận lại được chỉ là một ánh nhìn đầy thờ ơ cùng một giọng nói cực kì lạnh lẽo được phát ra từ khuôn miệng của Bạch Nhược Quân: “Việc này không liên quan tới em, vào nhà đi!”

Lần này nói rồi Bạch Nhược Quân liền dứt khoát bỏ lại Lý Thư Ái mà đi thẳng ra chỗ chiếc xe đang đậu trước cửa mà lái xe rời đi.

Tìm lại địa chỉ cũ, cố gắng nhớ thật kĩ biển số xe lần trước, cùng bản số xe khi nảy vừa nhìn thấy trên mặt báo, Bạch Nhược Quân men theo lối cũ mà chạy thẳng về phía ngoại ô thành phố, sau khi dò tìm được phương hướng, cuối cùng Bạch Nhược Quân cũng tìm ra được một căn nhà cô độc giữa một mảnh đất lớn, nhìn vào Bạch Nhược Quân cũng có thể rõ nơi này chắc chắn giá trị của nó cũng chẳng bình thường.

Mở cửa xe bước xuống, Bạch Nhược Quân từng bước từng bước tiến lại gần căn nhà, tay sờ nhẹ vào cánh cửa, ấy vậy mà cánh cổng lớn lại không khóa, đẩy nhẹ cửa Bạch Nhược Quân đi vào trong, tuy cổng lớn không khóa nhưng bên trong căn nhà lại khóa chặt, Bạch Nhược Quân dạo quanh bên trong một vòng, đến một bóng người cũng chẳng thấy.

Quay lưng định rời đi, không ngờ Bạch Nhược Quân, lại nhìn thấy Ninh Lâm đứng chắn trước cửa lớn, mày ngay lập tức cau lại, Bạch Nhược Quân còn chưa kịp mở miệng nói câu nào thì Ninh Lâm đã lao thẳng đến, lòng bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm xiết chặt dùng lực mà đấm thẳng vào mặt của Bạch Nhược Quân một cái thật mạnh, Ninh Lâm nghiến chặt răng: “Bạch Nhược Quân mày còn có mặt mũi mà tìm đến tận đây nữa hay sao?”

Đúng ra Ninh Lâm tính sẽ đi đến tận Bạch gia tìm Bạch Nhược Quân rõ ràng mọi chuyện, nhưng vừa tới lại thấy Bạch Nhược Quân vội vả lái xe rời đi nên mới đi theo sau, anh chỉ không ngờ là Bạch Nhược Quân lại tìm đến tận nơi này, cũng may là vừa chuyển nhà, nếu không thì lại gặp thêm rắc rối rồi.

Lòng bàn tay vẫn chưa nới lỏng lực, Ninh Lâm lợi dụng lúc Bạch Nhược Quân vẫn chưa thể đứng vững do lực của cú đấm bất ngờ vừa rồi mà tiếp tục muốn xả mạnh nắm đấm xuống mặt Bạch Nhược Quân thêm một lần nữa.

Nhưng không ngờ Lý Thư Ái lại từ đâu nhảy ra đỡ lấy cánh tay của Ninh Lâm, ánh mắt của cô ta dường như đang mang chút nhớ thương trong lòng mà run run nhẹ, giọng điệu phát ra nơi cổ họng cũng có phần hơi dịu dàng: “Lâm Lâm...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.